By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Because poetry can not stop death
poetry’s lost its brakes
can you please
stop
.
please don’t push it
your mortality
has nothing to do with poetry
.
steadily
we drive each ship
back to shore
.
don’t impatiently leave
poetry is exhausted by every verbal retort
like when you have to buy
one at a time a ticket
on the tram train bus
.
even the kindergarten children had to fight
Where were you?
Demanding the Sun
to set soundly in you?
.
or perhaps more correctly
you want to surpass
the fragile cold
shivering paint strokes of your portrait
poetry wrap you in a shaw
worrying that you’re cold
weak but still wants to run
..
you’re more feminine with a scarf around your neck
rather smart in your portrait
on a wall at home
hence
no one could view it
.
hence, from then on
possibly for centuries
but it felt like only a day
the first time in an interviewed
about your immortality
the bullshit
in your kitchen
as you whip up
instant packets of your instant sour soup.
_____
Bởi vì thơ không thể dừng cái chết lại
thơ bị mất phanh
xin bạn vui lòng
tự ngừng lại
.
bạn đừng có cố
mấy cái trò bất tử
không phải là công việc của thơ
.
bản thân chúng ta
cũng chỉ từ từ lái chiếc tàu
về bến
.
bạn đừng sốt ruột bỏ đi
thơ mệt mỏi từng câu
như người ta bán từng chiếc vé
lên tàu
cho bạn
.
từ mẫu giáo trẻ con đã phải phấn đấu
bạn ở đâu?
mà bây giờ muốn mặt trời cũng phải lặn
chìm sâu vào bạn?
.
hay đúng hơn
bạn muốn vượt qua
nét vẽ chân dung của bạn hơi run rẩy và lạnh
mong manh
thơ quàng thêm cho bạn chiếc khăn
sợ bạn cảm lạnh
yếu mà cứ đòi chạy nhanh
.
chiếc khăn choa?ng cô làm bạn nhìn giống như người phụ nữ
hơi diêm dúa trong một bức tranh
treo trong một ngôi nhà
nên dường như
không ai có thể nhìn thấy
.
kể từ đó
chắc cũng hàng thế kỷ
nhưng bạn cảm thấy như chỉ một ngày
lần đầu tiên bạn trả lời phỏng vấn
về sự bất tử
ba hoa…
từ trong căn bếp
mà bạn vẫn nấu món canh
chua cay bằng gói bột nêm của bạn.