By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Poetry writes a poem about death.
poetry dreaming right by a flame
waiting for any kind of movement
.
fleeting past the tips of one’s toes
the news of death first thing in the morning
after one service medal after another 30, 40, 50 or 60 years
listed in the obituary
poetry scanning through out in the backyard
.
poetry pondering over why some die earlier and others later
Why would anyone drop dead straight after receiving an award?
.
is it because he’s weak
poetry remember him here
curled up in agonising pain and cold sweat
a valid fear
you don’t have to smile
so that death may smile
.
you’ve invited him into your home
served him tea
earnestly offered him a cigarette
you remember he spoke of nothing except for his 60 years of service
.
maybe once you’re dead, no one cares about revenge
especially for someone as old and as poor as he was
even if he did once obliterated an entire meadow
brought chaos upon everything
.
he was the reason the teachers had to weed the fields
the poets had to herd cows
because they didn’t want to die
.
he made a mess of everything
like a witch doctor
inside a threadbare sack
people used to keep warm in winter
.
because he likes it that way
it will be a paradise
not an animal farm
hence no one should question
their faith
.
the world
not exactly what we expected, he said
the stupid books
were just the same
and in silence we listened to him
.
a piece of the moon is falling into the West
pulling with it the meadows and an entire sky
a yielding star
falling
now everything is under the cover of darkness
.
its darkness is as thick as though we’re blindfold
like being wrapped up in Mother’s apron
as though no one has ever heard of mother’s grace
as she breaks an egg
.
he claimed
there’s no need to be afraid of death
and they all listened
mocking the cowardice
lightly
so easily
that in the end, we’re all reduced
to dust
except for him
.
death
aren’t furrows in a field
it’s a small sail
drifting past the moon
.
grazing the moon
then, a shadow will sink
like a small cloud
like her also small
tiny tiny
.
death
rapid in its return
while no one is waiting
it seems to
set itself down right next to us
as he rammed into the house
through the front gate
one sunny afternoon.
___
Thơ viết bài thơ về cái chết.
thơ ngồi mơ màng bên ngọn lửa
chờ một tiếng động
.
nó chạy trên các đầu ngón chân
như buổi sáng người ta đưa tin về một người đã chết
sau khi nhận huy hiệu 30, 40, 50 hay 60 năm
nằm trong tờ báo
thơ đang ngồi đọc phía sau nhà
.
thơ nghĩ sao người ta không chết sớm hơn hay muộn hơn
mà phải chết khi đã nhận về một giấy khen hay phần thưởng?
.
có lẽ anh ấy kiệt sức
thơ nhớ có lần nhìn thấy anh ta ở đây
co ro trong cái lạnh một cách khổ sở
và đáng sợ
bạn không cần phải mỉm cười
để cái chết mỉm cười
.
bạn đã mời anh ta vào nhà
pha một ấm trà
và cố gắng mời anh ta hút thuốc
bạn cũng nhớ anh ấy không nói gì ngoài việc mân mê cái huy hiệu suốt 60 năm
.
chắc khi chết không còn ai nuôi lòng thù hận
với một người vừa già vừa nghèo như anh ấy
dù trước đây anh ấy đã xóa sổ cả cánh đồng
anh ấy làm rối tung mọi thứ
.
anh ấy đã làm cho các giáo sư phải đi cắt cỏ
các nhà thơ đi chăn bò
vì không muốn chết
.
anh ấy đã pha trộn mọi thứ
như một thầy phù thủy
trong một cái bao tải rách
để mọi người giữ ấm trong mùa đông
.
bởi vì anh ấy thích
nó sẽ là một thiên đường
không phải trại súc vật
nên đừng ai đánh mất
niềm tin
.
thế giới
anh ấy nói: không như chúng ta mong đợi
những quyển sách ngu ngốc
không có gì khác biệt
và chúng ta im lặng nghe theo anh ấy
.
một phần của một mặt trăng đang rơi xuống phía tây
kéo cả bầu trời với những ngọn đồi
thành một ngôi sao đổi ngôi
rơi
làm mọi thứ tối thui
.
bóng tối của nó lây lan như ta bịt khăn lên mắt
như Mẹ quấn một chiếc tạp dề
như thể chưa từng ai nghe thấy sự dịu dàng của Mẹ
khi đập một quả trứng
.
anh ấy nói
không cần phải sợ cái chết
và mọi người nghe theo anh ta
chế nhạo sự hèn nhát
một cách nhẹ nhàng
không vội vàng
mà cuối cùng ai cũng tan
thành bụi
trừ anh ấy
.
cái chết
không phải là con mương ngoài cánh đồng
nó như một cánh buồm nhỏ
trôi ngang mặt trăng
.
nó chạm vào mặt trăng
sau đó, có một hình ảnh sẽ chìm
như đám mây nhỏ
và nàng cũng nhỏ
xíu xiu
.
cái chết
quay lại quá sớm
khi không ai chờ đợi
nó dường như
trượt xuống bên cạnh mỗi chúng ta
khi anh ấy húc tăng vào nhà
qua cánh cổng
sau buổi trưa đầy nắng