By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
Poetry writes a poem about death.
but it’s not about death
it’s about poetry standing tall
in an anthem for those who have lain down
.
not that it is the night
nor the tolling bells for whom
the moon wept
.
not because it is the packed tight
like a slice of brawn that we all should try
like everything
that we see
at a burial
life is like a photograph
framed on a shelf
.
we’re awake because we can’t breathe
pour ourselves a glass of milk
continues to thoughtless tap on a keyboard
in the middle of the night losing sleep
over a crying child
.
when everything ceases
when there are no more murmuring through the four chambers of our heart
the people crowding around shall see
an icy autumn
through the veil of mourning
.
certainly through the most challenging time
a lifetime of failures
death is an opportunity for those
who are proficient in reading the eulogy.
_____
Thơ viết bài thơ về cái chết
nhưng đó không phải là cái chết
đó là lúc thơ đứng lên
hát cho những người nằm xuống
.
đó cũng không phải là bóng đêm
hay tiếng chuông nguyện hồn
ai đó và mặt trăng rơi lệ
.
đó cũng không phải là sự đông cứng
của miếng giò thủ mà chúng ta hãy nếm thử
nó không giống như tất cả
những gì ta đã thấy
trong lúc mai táng
như thể cuộc sống chỉ là một bức ảnh
đóng khung trên nóc tủ
.
và chúng ta không thể thở
không trở dậy pha sữa
và sau đó ngồi gõ phím vu vơ
vào lúc nửa đêm mất ngủ
vì tiếng khóc của con
.
khi tất cả mọi thứ đã ngừng
như bốn cái van tim không còn nghe rì rào máu chảy
mọi người vây quanh và thấy
một mùa thu sương giá
chiếc khăn tang
.
tuy nhiên ngay cả lúc đau đớn nhất
dù một đời chúng ta thất bại
cái chết vẫn mở ra cơ hội
cho những kẻ hành nghề đọc điếu văn.
One reply on “Lê Vĩnh Tài | no. 6:3 – nor the tolling bells for whom, the moon wept”
Reblogged this on silverapplequeen and commented:
I love this
LikeLiked by 1 person