By Thái Hạo, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
they call the sleepless citizens your enemy
they call the murderers of our people “foreigners”
sadness and love equating to the sully of our dignity
anyone who speaks the truth is a traitor
what will we call then a human being
oh land and country fading into misery
what will we call each other
March today in the colour of ashes
the rusty boat shipwrecked
dreaming of an island lost
.
the ambivalent verses
leading to nowhere
like an army beaten
returned from an abandoned island
to a city defeated
.
what will you call me from now on my love
the name of our village has changed
Tào Sơn oh Tào Sơn
abandoned will be all our rendezvous
because of all the places unnamed
—–
MARCH 15, 2022
—
Gọi nhân dân mất ngủ là thù địch
gọi kẻ tàn sát quê hương là “nước ngoài”
nỗi buồn và tình yêu là kẻ bôi nhọ
những ai gọi tên sự thật là nói xấu
ta gọi người là gì
ơi đất quê bạc màu
ta gọi nhau là gì
tháng ba này xám ngắt
con thuyền cũ nằm bờ
mơ đảo xa đã mất
.
những bài thơ nhảm nhí
toàn những câu què cụt
như đoàn binh thất trận
từ đảo hoang trở về
trên phố cũ gục đầu
.
em gọi anh là gì
tên làng mình đổi khác
Tào Sơn ơi Tào Sơn
bao cuộc hẹn đành lỡ
vì những bến không tên
.
Thái Hạo
fleeting
was his thirties
drifted by the rock strewn shoreline
.
The grass were in full bloom
a region bleached white with reeds
church bells woke the sun at dawn
the prayers mingled with the rocks
in the grass
in the falling stars night after night
.
papa sat by the mountainside
by the towering cliffside
rain and hoar frost
a cathedral at sixty
sound within
the afternoon
at the village.
—
MARCH 7, 2022
—–
Bố
Trong vườn mùa thu
cỏ dại mọc đầy
lời của tháng tám
xanh rì
dáng bố ngồi như đá trăm năm
.
Ta đến phương Nam một ngày mùa đông
chuông giáo đường đổ liên hồi trong trời thẳm
thấm thoát
tuổi ba mươi
văng vẳng bên bờ đá dựng
.
Cỏ đã ra bông
lau nở trắng miền
chuông giáo đường gọi mặt trời mỗi sáng
lời kinh lẫn trong đá
trong cỏ
trong những vì sao rụng mỗi đêm
.
Bố ngồi bên bờ núi
vách đá sừng sững
mưa và sương muối
ngôi giáo đường tuổi sáu mươi
thăm thẳm
chiều quê.
—
Thái Hạo