By Đinh Trường Chinh, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
ALONE
.
The loneliness is brutal
Dusk failed to interpret the rain
I awoke amid soil odour
With the fifth coffee
Shine on the wood .
.
Loneliness without repose
I’ve not a bough for shade
To lay and sleep
So I let myself drift amid town
Cloak in black
The poem in my head an umbrella
Covered soundless broken pieces of rain
Fell from eyes .
.
In the end loneliness
Will execute my interment
Chet baker will whisk it along .
.
I left the brown wood table
Crossed the road
Bought a lottery ticket
Tomorrow an island solace be won
Amidst the ocean
There I will plant a copse of loneliness
To live
Never fear the need for words .
.
May 2021
—
CÔ ĐƠN- April 8th, 2018
.
nỗi cô đơn thật hung dữ
buổi chiều không phiên dịch được cơn mưa (*)
tôi thức dậy trong mùi đất
cùng ly cà phê thứ năm
soi trên màu gỗ .
.
nỗi cô đơn đó chưa từng ngơi nghỉ
tôi không có một bóng cây nào
để nằm xuống ngủ .
thôi thả mình trôi đi giữa phố
khoác áo màu đen
bài thơ trong đầu là chiếc dù
che những mảnh vỡ của cơn mưa vô âm
rơi từ mắt.
.
cuối cùng nỗi cô đơn
cũng làm đám ma cho chính mình
Chet Baker thổi nó đi theo .
tôi rời chiếc bàn gỗ nâu
qua bên kia đường
đi mua một tấm vé số
ngày mai có thể trúng một hoang đảo
nằm giữa biển đông
ở đó tôi sẽ trồng một cánh rừng cô đơn
để sống
mà không sợ đói chữ .
One reply on “Đinh Trường Chinh | ALONE (31)”
💙💙💙
LikeLiked by 1 person