By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
love
was born
on the roofs of homes
the day the republic
and Trần Dần the poet
raised
a red flag
.
made of porcelain
fragile and a little cold
when you tried to leave
.
it enjoys
small spaces
and traces
you, in a limiting circle
.
edged on your face, stark
a stretch mark
a state so sappy
sadly
no one has the nerve
to laugh
even at a wedding
.
it’s faithful
to its own thoughts
even after watching
your cry
.
love
it often secretly crawls into the stomach
it desires the flesh
that’s is when it’s an issue
.
it likes to leave on its victims a mark
hence many lying there at the park
gives off this constant stench
.
it’s
not ruthless
it adds a few more lines
on
mother’s
face
.
it, ah I meant you
too
afraid, an institution
a flame trying to
learn manners…
.
it’s: bread, the silence, a nemesis, the summit
makes you a bit uncomfortable
when you can’t keep up
.
it’s round and about
but you’re pregnant still
giving birth, now
you’re still in pain and afraid
.
you feel
to love or not to love
every which way you’ll lose…
_____
tình yêu
nó sinh ra
trên những mái nhà
ngày nền cộng hòa
và thi sĩ trần dần
treo cờ
màu đỏ
.
nó được làm bằng sứ
hơi lạnh và dễ vỡ
khi bạn muốn dời đi
.
nó thích
một không gian nhỏ bé
và nó vẽ
bạn, trong một vòng tròn hữu hạn
.
nó khắc vào khuôn mặt bạn
một vết rạn
như sự xúc động
trầm trọng, không ai
dám
cười
cả trong đám cưới
.
nó trung thành
với những gì nó nghĩ
nó cũng nhìn thấy nước mắt
của bạn
.
tình yêu
nó hay lẻn chui vào bụng
nó thích thịt da
mới ra nông nỗi
.
vì nó thích đánh dấu các nạn nhân
nên nhiều người phải nằm dưới sân
và bốc hơi luôn ở đó
.
nó
không phải tàn nhẫn
nó chỉ thêm vài nếp nhăn
trên gương
mặt
mẹ
.
nó, à quên bạn
quá chừng
sợ hãi, một trung tâm
một ngọn lửa
bạn tập kính thưa…
.
nó: bánh mì, im lặng, thù địch, đỉnh cao
có khi làm bạn hơi khó chịu
vì nhiều cái bạn không kịp hiểu
.
nó đặt vòng
nhưng bạn vẫn mang thai
và sinh nở, bây giờ
bạn vẫn còn đau và sợ
.
bạn thấy
yêu hay là không yêu
kiểu gì bạn cũng vỡ…