By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
the soggy and wet letters in the alphabet a b c d
spoke quietly to each other each time they’ve touched
our pillow
our cold and damp sleep
wet and foggy
in time leaves behind something of themselves
and dreams
.
earnest
fervid, for the third time
everyone thought we’re
exhausted
.
not sure if we’ve
listened to the bells
resounding in our ears
and a corner was shutting
tightly three corners, the pain like four walls
ceasing in the years in complete greyness
.
touching anything make it fade away
disappeared
like artillery over coordinates
.
it said: we’ve shrivelled up
and the vowels closed
their eyes: a e i o u…
.
wrapping themselves tightly around a wrist
as we would hug a ball
ran one round of the oval
enacting a monologue
I love you
in braille, with the tips of your fingers
separated by each beat
each rhyme
.
but we won’t
ask: do we still have to
comb and dry the dripping wet hair
like letters separating into lines
soldiers bleeding
.
the vernacular injured
it’s dripping
dripping dripping dripping
ceasing upon four walls
censorship
in five hues of grey pebbles
.
in conclusion
we’ve got nothing left to say
it can but
bled
plasma
each time we touched it
.
that particular night the sky was full of stars…
_____
những chữ cái a b c d bị mềm đi và ướt
nó thì thầm khi chạm vào
gối nệm của chúng ta
giấc ngủ lạnh và ẩm
ướt và mờ
như sau này
dấu vết còn vương lại và mơ
.
tha thiết
rên xiết, đến lần thứ ba
ai cũng nghĩ chúng ta
mệt lả
.
không biết chúng ta
đang nghe
tiếng chuông âm vang cả hai
tai, và một góc bị khép chặt
lại ba góc, nỗi đau như bốn bức
tường, ngưng lại đủ năm màu xám
.
làm cho nó nhờn ra khi chạm
vào đâu đó, trong khoảng cách
như pháo binh canh toạ độ
.
nó nói: chúng ta bị co thắt
và các con chữ nhắm mắt
lại: ê a ơ i e…
.
nó quấn chặt vòng tay
như ta ôm quả bóng
chạy hết một vòng sân
thực hiện cuộc độc thoại
em yêu anh
với bảng chữ cái của người mù, bằng các đầu ngón tay
tách ra từng nhịp
từng vần
.
nhưng chúng ta sẽ không
đặt ra câu hỏi: chúng ta còn phải
lau mái tóc ướt và chải
như con chữ đang rẽ dòng
người lính đang chảy máu
.
chữ nghĩa đã bị thương
nó nhỏ giọt
nhỏ giọt nhỏ giọt nhỏ giọt
ngưng tụ trên bốn bức tường
kiểm duyệt có năm màu
đá xám
.
cuối cùng
chúng ta không còn biết nói gì
nó chỉ
chịu chảy
nước nhờn, khi
ta chạm vào
.
đêm ấy trời đầy sao…