By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
breathing not like the last person in the world
the very last breath
.
bells
on the towers ceasing
crystals forming on the grass
reflections of dew drops
like moonlight in the silence
gradual flickers of light
baby blue on the bed head
.
unreal thoughts of the day
fleeting recall
like warm silk from the hook
she uses to hang her clothes
in the bathroom
.
in the darkness of moments
exhaustion falls freedom
an awareness of nothing, nothing
compare to your last night
in a small village
absolutely devastatingly
beautiful…
_____
không thở như người cuối cùng
ở vào thời điểm cuối
.
khi chuông
ở tháp chuông đã lắng
khi cỏ kết tinh trên bãi cỏ
phản chiếu giọt sương
như ánh trăng trong im lặng
ánh sáng từ lần nhấp chuột
xanh mờ trên đầu giường
.
suy nghĩ của ngày không tồn tại
những ký ức trượt lên
như vải lụa ấm áp từ cái móc
nàng dùng treo quần áo
khi đi tắm
.
trong bóng tối của những khoảnh khắc
mệt mỏi rơi tự do
ý thức của sự không có gì, không có gì
sẽ so sánh với đêm cuối cùng của bạn
ở một ngôi làng
lãng mạn
dã man…