By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
don’t write…
sad poetry, and yearn for its light
like the absence of summer
you’re like
the shadow of a room
presently close
.
don’t write
.
poetry learning how to die
like it could
we shall learn to die
as we would once wish it
.
though poetry cares for you, you should still to God pray
this sad Christmas
.
do you know, to hear the words: I love you
poetry must leave you for somewhere far
so its may resound
clearly
.
don’t write. poetry’s afraid you won’t remember
what you just heard
as you would in haste jot down the love of country
onto a T-shirt
the one everyone is wearing this morning
.
don’t write. the forbearing words
as though your voice is spreading widely
on a wall of fire. Your lips
a kiss, a smile
.
don’t hate
and don’t write
the things everyone already knows
poetry dear…
_____
đừng viết…
.
thơ buồn, và muốn ánh sáng của nó
như sự vắng mặt của mùa hè
bạn cũng như bóng tối của căn phòng
đang đóng cửa
.
đừng viết
.
thơ đang học cách chết
như nó có thể
chúng ta sẽ học cách chết
như chúng ta từng mong như thế
.
dù thơ yêu bạn, nhưng bạn hãy cầu xin Chúa
mùa Giáng Sinh buồn
.
bạn có biết, để được nghe câu nói: em yêu anh
thơ phải bỏ bạn đi thật xa
để âm thanh vọng về
thật rõ
.
đừng viết. thơ sợ bạn không còn nhớ
âm thanh bạn vừa mới nghe
như bạn vẫn viết vội lòng yêu nước
lên chiếc áo thun
sáng nay mọi người vẫn mặc
.
đừng viết. Những lời nhẹ nhàng
có vẻ như giọng nói của bạn đang lan rộng
trên tường lửa. Đôi môi của bạn
như một lần hôn, như một nhoẻn cười…
.
đừng ghét
và đừng viết
những điều ai cũng biết
thơ ơi…