By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
20. Suddenly, I want to live elsewhere
not up in the mountains
digging wells year round to water the budding coffee
high up
in the sky
.
to be
alone
by myself
waiting for myself
in the end
.
not to be born
not to die
I’m a suspended fleeting entity in a museum
submerged
under a mask
of ancient history
.
no battle to fight for myself
no scar is unloaded
no humanity
no smiles
.
death is tipsy like a couple sips of wine
it’s smiling to itself
in a museum full of wax idols
.
but when I do love
it’s a moment of madness
because there’s only one way
I will turn my heart like turning the pages of books long ago
though now I’m turning a digital web page
mumbling to myself
to a flat
cold screen
_____
20. Tự dưng tôi muốn sống nơi khác…
không phải nơi núi cao
quanh năm khoan giếng lấy nước tưới cà-phê
tít trên mây
này
.
và cuối cùng
một mình
tôi
đang chờ đợi tôi
.
không sinh ra
không chết đi
tôi lơ lửng như con phù du trong một viện bảo tàng
đầy quá khứ
mặt nạ
lịch sử
.
không có cuộc chiến nào chiến đấu cho tôi
không có vết thương không có vũ khí
không có nhân loại
không nước mắt
không có nụ cười
.
cả cái chết chỉ như rượu ngà ngà say
nhiều khi tự nó mỉm cười
trong viện bảo tàng đầy tượng sáp
.
và khi tôi yêu
nó chỉ là cơn điên
vì nó chỉ còn cách
tự lật trái tim tôi như ngày xưa tôi lật những trang sách
bây giờ lật qua một trang web
tự mình thì thầm tự mình lầm bầm
với một màn hình
lạnh lùng và phẳng…