By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
21. Even the Sun is not always red
the frightful
yellows and blues
.
hence often
the sunset would waver
like the vernacular
in every breath changes colour
.
we’ve been forever gloriously dependent on the jungle
digging the deep tunnels into the mountains
victorious and lonely
.
why have we decimated the jungle
and the blood out at sea
is but the glorious green of senility?
.
the angels arrived in time to send flowers
drifting across the sea
within the darkness of our heart
the tears
a place where our ancestors took their vows
the placid crafts
carried by the breeze into dreams
to the bottom
sank
.
we sensed in the storm
the bloated bodies in the water
we wanted revenge
against the fury of the sea
.
like now
we soaking up the sea
wetting even the hot
and boiling
red sun
.
the sea
watching
us
a mess
_____
21. Ngay cả mặt trời, không phải lúc nào cũng đỏ…
khi sợ
nó có màu vàng và xanh
.
nên hoàng hôn
nhiều khi nhập nhoạng
như ngôn ngữ
đổi màu theo hơi thở
.
chúng ta đã đời đời vinh quang nhờ vào các khu rừng
những hầm hào đào sâu trong núi
chiến thắng và cô đơn…
.
sao bây giờ chúng ta phá hết rừng
và máu đỏ trên biển
chỉ là vinh quang của màu xanh lãng quên?
.
những thiên thần cuối cùng đã kịp đến để thả hoa
bềnh bồng trên biển
trên bóng tối tâm trí của mọi người
cùng khóc
tại nơi cha ông ngày xưa ăn thề
những con thuyền yên tĩnh
mang gió vào giấc mơ
chìm lỉm
xuống đáy
.
chúng ta nghe trong gió mưa
người chết bị ngâm trong nước
chúng ta muốn trả thù
biển đã từng nổi nóng
.
nhưng bây giờ
chúng ta tự ngâm mình trong biển
làm ẩm ướt cả mặt trời
đã từng nóng đỏ
như sôi…
.
biển
đang nhìn
mọi người
như một mớ hỗn độn