By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
FOUR POEMS
1.
perhaps the virus has touched you
with its finger
.
she’s touched you with her finger
because you’ve burnt her lips
.
the pain in your voice yesterday
you were breathless
.
faltering, you were tongue-tied
lacked a poetic tone
.
the nights
you forget to by a finger nurture the poem
it was not very clever
average rather
.
2.
the virus
kiss you via the sneeze of another man
frightened you
.
unlike her
the red wine
on her lips
.
tears
you wish were as beautiful
.
the poem is nothing but sadness
suspended in the spit of the other man
where he hid
his illness
.
you’re sick but you won’t have to wait for
the poem to reply nor
.
that’s the first time the poem knows how to lie
like you’re refusing to believe her reply
she feels like you’re the moon in her gut
giving her cramps
.
3.
you
dipped the virus in a spring
the water ran through your fingers
.
the spring long ago ran through your field
a small cabin
a rabbit and chickens
an ancestral altar
missing but a portrait of you
.
eventually, you’ll be nothing but an old photograph
suspended and immiscible
.
after death
checking yourself in the mirror
thinking you’re quite beautiful
with those curls
.
except the poem and the world
described you differently
.
4.
seeing your portrait upon the altar
we saw that you looked a little different
.
you looked like a medical officer
in blue personal protective equipment
all covered up like a robot running around
stuck in an isolation area
.
your life
her late due vengeance
her escape
to create poetry
.
“you” = me, as for you
What about you?
_____
BỐN BÀI THƠ
1.
có lẽ con virus chạm vào bạn
chỉ bằng một ngón tay
.
nàng không chạm vào bạn bằng ngón tay
vì bạn làm đôi môi nàng bị cháy
.
hôm qua, bạn cảm thấy khó thở
giọng bạn nghe hơi đau đớn
.
bạn thiếu âm sắc của một bài thơ
như thể lưỡi của bạn chưa bao giờ
vặn vẹo
.
như thể trong những buổi tối
bạn đã quên không âu yếm bằng một ngón tay
như thể bài thơ đáng lẽ rất hay
đã tầm thường đến tận câu cuối
.
2.
con virus
nó hôn bạn bằng cái hắt hơi của một người đàn ông khác
làm bạn sợ
.
không như nàng
đổ những giọt rượu vang đỏ
lên môi
.
nước mắt
bạn ước gì nó đẹp như vậy
.
bài thơ chẳng là gì ngoài sự u sầu
của giọt nước bọt bay ra từ người đàn ông khác
mà anh ta đang che giấu
vết thương
.
bạn mắc bệnh mà không cần chờ đợi
bài thơ trả lời
.
đó là lần đầu tiên bài thơ biết thế nào là nói dối
như bạn từng không tin khi nàng nói
nàng cảm thấy bạn là mặt trăng ở dưới bụng
làm nàng đau
.
3.
bạn bắt đầu
dìm con virus vào dòng suối
nước chảy qua các ngón tay
.
dòng suối ngày xưa chảy qua rẫy của bạn
có một ngôi nhà gỗ nho nhỏ
có chuồng gà và thỏ
có hình thờ cha mẹ ông bà
bây giờ chỉ cần thêm hình của bạn
.
bạn rồi chỉ còn là một tấm ảnh cũ
hòa nhập không hòa tan
.
sau cái chết
bạn vẫn soi gương
vì biết mình khá đẹp
tóc xoăn
.
chỉ có bài thơ và thế giới
tưởng tượng về bạn hơi khác
.
4.
khi mọi người nhìn tấm hình thờ
và phát hiện ra bạn trông hơi khác
.
bạn giống như một nhân viên y tế
trong bộ đồ bảo hộ màu xanh
trùm kín như một anh chàng người máy lanh chanh
bị mắc kẹt trong khu cách ly
.
đời bạn
như sự trả thù muộn màng của nàng
vì nàng cần giải thoát
để nàng còn làm thơ
.
“bạn” = tôi, còn chính bạn
bạn thế nào?
_____
APRIL 2020
One reply on “Lê Vĩnh Tài | perhaps the virus has touched you (167)”
Reblogged this on Ned Hamson's Second Line View of the News.
LikeLiked by 1 person