By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
IMPOSTOR
.
until you recognize
you’re an impostor
.
you’ve acted upon the things
others dare not
because they were afraid
.
you’re
a teacher without lecture notes
using dressings to cover up broken bones
.
your actions
attracts
the looks
annoyance
.
you
failed to note what’s right there in front of you
tree bark in your backyard
covering up what’s been soundly consumed by destiny
the destiny of a tree is to cover up
the lies
and you’re aware of the glue
under the paper till the moment the lightning strike
splits your body in half
the poem is like the roots
left behind…
_____
MẠO DANH
.
cho đến khi bạn biết
mình là một kẻ mạo danh
.
mình
đã làm những gì người khác không dám làm
vì sợ kiếp nạn
.
mình
đã làm thầy không bài giảng
chữa gãy xương bằng thuốc dán
.
mình
đã làm những điều người khác phải ngước nhìn
và chán
.
bạn
quên mất trong khu rừng
những cái cây vẫn luôn có vỏ cây
che giấu những gì đã ăn sâu vào số phận
.
số phận của cái cây như một vỏ bọc
của trò lừa dối
và bạn cũng biết
rằng bột giấy giấu đằng sau
cho đến khi tia sét bổ đôi thân cây của bạn
.
bài thơ
như cái rễ cây còn lại…
_____
APRIL 2020
One reply on “Lê Vĩnh Tài | IMPOSTOR – MẠO DANH (163)”
Reblogged this on Ned Hamson's Second Line View of the News.
LikeLiked by 2 people