By Nguyễn Thị Phương Trâm
I adore this photograph, a surreal capture in the afternoon light. My novel and I, my siblings near by. A picture of innocence coloured by a new bitter taste called life. My materialistic requirements were miniscule. I’d dreamt of becoming an independent human being of strong moral standings. My wish was simple, for my parents to be proud.
Tôi rất yêu tấm ảnh này, chụp giữa buổi chiều như trong một giấc mơ. Tôi và cuốn tiểu thuyết, mấy chị em gần bên. Khuôn mặt ngây ngô, chợt nếm được chút đắng của đời. Tôi bất cần những vật chất khô khan. Tôi chỉ muốn thành người đạo đức, thành lập một cuộc sống tự lập. Mộng ước là một ngày, bố mẹ mình sẽ được chút tự hào ở thân mộc mạc này.
September 2014
One reply on “Nguyễn Thị Phương Trâm | photograph (175)”
Life used to be very different. 🙂
LikeLiked by 1 person