By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
NOT A GRAVE
.
I’m asleep in the forest
the night silently swallowed me
.
I didn’t try to fight it
graves, overwhelming the tired souls
.
as for the trees
I love them more than all things
rustling
.
there’s a drunk, he’s blue and a little dark,
he asked: long ago, if this was what I wanted?
the days when tiredness did never touch me
.
I would lie down
dug a hole in my bed
then waited for the tree roots to fill it up
waited for the leaves to cast shadows over my eyes
.
I was a growing tree
in the middle of the forest
dissolved in the embrace of my lover
and unhappiness shall never be say,
displayed
.
on the branches
I’m dangling
until the poem came to
replaced me…
_____
KHÔNG PHẢI NGÔI MỘ
.
tôi nằm ngủ trong rừng
đêm im lặng đến nuốt chửng tôi
.
tôi không chống lại
những ngôi mộ có thể lấp đầy
tâm hồn mệt mỏi
.
và những cái cây
tôi đã yêu chúng đến dường nào
rì rào rì rào
.
có một gã say, hắn màu xanh và hơi tối
hắn hỏi: có đúng là nơi tôi mong ước ngày xưa?
nơi tôi không bao giờ mệt mỏi
.
tôi đặt mình xuống
tự đào một cái lỗ trên giường
chờ rễ của những cái cây tràn ngập
những chiếc lá sẽ che khuất
mắt
.
tôi
một cái cây sẽ mọc
giữa đám rừng này
hòa tan trong vòng tay
của người yêu, và những điều bất hạnh sẽ không bao giờ
hiển thị
.
trên cành cây
tôi treo mình lơ lửng
cho đến khi
có một bài thơ tới
thay tôi…
_____
MAY 2020
One reply on “Lê Vĩnh Tài | NOT A GRAVE (177)”
Reblogged this on Ned Hamson's Second Line View of the News.
LikeLiked by 1 person