By Nguyễn Thị Phương Trâm
“Em” hàm ý trong những bài thơ (thơ tình Việt Nam) là một cô gái mềm mại mỏng manh yếu ớt mai mãi đợi hiệp sĩ trong cổ tích. Tại sao lại vậy, cái đầu quả chuối của tôi luôn thắc mắc. Bạn nghĩ lại xem nếu em là một chàng trai yếu mềm trong thơ của Xuân Diệu. Bạn thấy không, tình yêu sẽ thoát hơn, dẹp hẳn những kì thị suy nghĩ cù hũ.
“Em” như mẹ tôi, một người đàn bà “như cánh vạc bay” của Trịnh Công Sơn, nếu mềm mại mỏng manh như nàng công chúa thể nào tồn tại trên đất nước Việt Nam, không đụng đến ngón tay, khi ba tôi bò ra học tập cải tạo. Như bà ngoại tôi nuôi năm người con và một đàn cháu, khòm lưng buôn bán từng hạt thóc. Em là tảng đá, là hòn núi, nứt mòn chỉ vì những thác đổ nước mắt.
JULY 2021
4 replies on “Nguyễn Thị Phương Trâm | “Em” (187)”
Beautiful thoughts 😊
LikeLiked by 1 person
Thank you 😊
LikeLike
You’re welcome 😊
LikeLiked by 1 person
A beautiful picture. Can see the resilience and strength. 🙂
LikeLiked by 1 person