By Nguyễn Thị Phương Trâm
Luật cách ly ở Sydney tuần này bớt khó khăn hơn mấy tháng vừa rồi. Tôi đã có dịp qua trò chuyện với ông bà ngoại của tụi nhỏ (ui cũng lớn lắm rồi).
Những bài thơ của Thanh Tâm Tuyền là thời của ba má tôi. Những bài thơ xa cách nhung nhớ chia lìa. Làm tôi luôn luôn nghĩ đến hai ngài, những tháng năm ba tôi ở Thủ Đức, những năm ở học tập cải tạo. Không một lần tôi thấy ba má tôi khóc; “những người khóc lệ không rơi ngoài tim mình”.
Tôi hiểu được một chút về tôi, từ nhỏ tôi thường hay một mình, nhưng vả lại tôi rất sợ phải một mình. Lúc còn nhỏ tôi luôn luôn muốn làm cái đuôi của chị tôi, lớn lên thành một người đàn bà tôi lại luôn luôn bên cạnh chồng. Khi tôi khóc, tôi khóc cả một dòng sông.
Tôi không biết khóc cách nào mới là đúng. Sống cách nào mới là phải. Tôi chỉ biết những cảm xúc này phải có một lối thoát.
Sống đạo đức thầm lặng qua những chuỗi mân côi là cách của ba má tôi. Còn tôi, tôi sống xót vì những con chữ.
Những tâm sự thật dễ thương với ba má tôi.
2 replies on “Nguyễn Thị Phương Trâm | Còn tôi, tôi sống xót vì những con chữ (204)”
I look forward to your continuing these. thank you
LikeLiked by 2 people
Oh? My Vietnamese have improved 😊. I will eventually translate it.
LikeLiked by 2 people