By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
AND THE COLOURS
.
after that
do you remember us looking up at the sky
the rain. remember the grey
.
the rain. after we’ve finished lunch
the lime-green courtyard, colours of new leaves.
you, lifting your skirt past your knees,
threw aside your brown sandals.
there was no colour under your closed eyelids
.
we would then meandered the streets
searched for more horizons
since by ourselves
we were never enough green
.
we had lived within the sunset
a garden damp with orange clouds
and dissipated was the sea
on an island as far away as the eye could see
a distant fading hue
.
until
all the colours had faded away
and the odd shade of silence
forced us to listen
.
now
with no sky. your eyes are closed
you open up with A Vagina Monologue in red
the sun the yellow of chicken fat
quietly we paint
mix the colours
.
but it doesn’t end at nightfall
since there’s black
the yeasty hues
of white wine.
_____
VÀ MÀU SẮC
.
sau đó
bạn nhớ không chúng ta đã nhìn lên bầu trời
mưa. nỗi nhớ có màu xám
.
mưa. khi chúng ta ăn trưa trong
công viên màu lá mạ. Bạn kéo váy lên quá đầu gối, gạt đôi dép
màu nâu sang một bên. Nhắm mắt
trong mí mắt của bạn không có màu gì cả
.
sau đó
chúng ta lang thang qua các đường phố
tìm kiếm một bầu trời
vì một mình chúng ta xanh không đủ
.
sau đó
chúng ta ngồi trong hoàng hôn
khu vườn ướt đẫm đám mây màu cam
như biển đã bị mờ
những hòn đảo trở nên
màu xa xa mờ hút
.
cho đến khi
chúng ta phai nhạt tất cả các màu
và âm thanh thật kỳ lạ của sự im lặng màu sắc
chúng ta phải nghe
.
bây giờ
không có bầu trời. mắt bạn vẫn còn nhắm, nhưng bạn đã
mở cuộc độc thoại âm đạo màu đỏ
mặt trời màu vàng mỡ gà
trong bức tranh chúng ta vẫn đang lặng lẽ
pha màu
.
nó không kết thúc khi trời tối
vì vẫn có màu đen
màu lên men
của rượu trắng.
____
OCTOBER 2020