By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
I’m writing to you from an empty chair no longer empty
I don’t know who is sitting on it
I don’t know how he’s managed 270 votes
.
as soon as I got out of bed
I began writing to you
eyes baggy tired in front of a mirror
.
a little blue
I’m writing to you
like a ghost
I’m writing to you
.
I’m writing to you with words
the words from very apolitical lips
I’m here because they will never be able to hang me
.
I’m writing to you as a person
a person who sells black bean dessert(from a cart)
I lend money at a cut-throat rate
there’s no such thing as left or right, wrong
or correct
.
I’m here because I have a standing
at this very spot
.
I’m writing to you because you are a doctor
with one cold, sterile hand
can slip through the vagina
to the cervix of a patient
.
The time they examined me for stealing ten fingers
they couldn’t believe I had a finger
to point at the guy in the chair?
.
The finger I used to poke you, urge you to write
make a note of it, every single detail
leave nothing out
_____
Tôi viết thư cho bạn từ chiếc ghế trống đã không còn trống
cũng không biết ai đang ngồi
cũng không biết vì sao ông ta có 270 phiếu
.
Tôi viết thư cho bạn khi cảm giác
mình bước ra khỏi giường
soi gương bầm mắt
.
Tôi viết thư cho bạn như một con ma
vẫn còn ngồi bên cạnh
màu hơi xanh
.
Tôi viết thư cho bạn từ cái miệng phi chính trị của tôi
tôi ở đây vì tôi có thể
không bao giờ bị treo cổ
.
Tôi viết thư cho bạn
một người làm nghề nấu chè đậu đen hay cho vay nặng lãi
không có gì trái hay phải, sai
hay đúng
.
Tôi ở đây vì tôi không đủ điều kiện ở đó
để tồn tại
.
Tôi viết thư cho bạn vì bạn là một bác sĩ
có một bàn tay lạnh và vô trùng
vẫn trượt qua cổ tử cung
người bệnh
.
Vì đã có lần tôi bị xét xử vì tội ăn cắp mười ngón tay
người ta không làm sao tin tôi lại có ngón tay
để chỉ vào gã đang ngồi trên ghế?
.
Ngón tay tôi thúc giục bạn
viết xuống
không có gì bị lãng quên
_____
NOVEMBER 2020