By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
knowing not how to write, Poetry can be nothing but a dream
—————–
crossing the meadows
in an Yến Lan’s dream long ago
the long beard ferryman’s
tales of love
under the moonlight
.
there were no explosions
of old gas tanks
on Tiên Lãng’s meadows
.
the dreams of all the long beard ferryman
crossing the rivers
now gone
upon the arrival of merchants
filling up the rivers to sell land
.
they carry with them not Poetry
they walk along a path
where the vernacular is useless
hence they’re always curious taking pictures
not to up on Facebook
but for rezoning
.
oblivious along the path
the collapsed bridge built upon the vernacular
it seemed for sure
much was dropped
much was gone
.
only your voice remains
the clouds, the flowers, the rain may attest to that
a snail have crossed our path
damp and unhurried
.
in the dark
there’s a voice still
But how may I ever find your face?
—
không biết viết văn xuôi, thôi thì Thơ cứ là một giấc mơ
—————–
băng qua những cánh đồng
trong giấc mơ ngày xưa của Yến Lan
người chèo đò để hàm râu dài
kể những câu chuyện tình
cùng ánh trăng thơ mộng
.
trong câu chuyện không có tiếng nổ
của những bình ga cũ
trên cánh đồng Tiên Lãng
.
tất cả những giấc mơ ngày xưa của người chèo đò ngang sông
để râu dài
bây giờ đang bỏ trốn
khi những người lái buôn tới
lấp sông bán đất
.
họ không mang theo Thơ
họ đi dọc những con đường
ngôn ngữ thành vô dụng
nên họ hay tò mò nhìn quanh và chụp ảnh
không thể đưa lên phây – bút
mà đưa vào quy hoạch
.
ngẩn ngơ dọc theo con đường
có một cây cầu ngôn ngữ đã gãy
như thể chắc chắn
có nhiều thứ
đã rơi
.
chỉ còn giọng nói của em
đám mây nói, bông hoa nói, giọt nước nói
con ốc sên bò ngang chúng ta
chậm và ẩm ướt
.
trong bóng tối
đành là vẫn nghe giọng nói
nhưng làm sao tôi nhìn thấy gương mặt của em?
______
MARCH 2021