By Nguyễn Thị Phương Trâm
Đó là một trong những lý do tôi thích thơ LVT. Tôi chưa thấy anh ta gọi tôi là nữ sĩ hay nhà thơ nữ hay dịch giả nữ hay nữ dược sĩ hay nữ dịch mắc dịch gì…
Quan trọng là ngôn ngữ, bỏ chữ nữ đó vô thì hàm ý lại vô cùng kỳ thị.
Thật ra, độc giả của blog tôi không phân biệt thơ nam hay nữ, tên tuổi người Việt họ đâu biết văn là đực hay thị là cái. Họ chỉ biết thơ hay thì họ đọc.
Tai tôi nghe chữ “nữ” như là một việc cần phải thương hại.
Nữ quyền ư? Công bằng trong xã hội là giữa sự bạo lực và sự yếu ớt của nhân loại.
Bạn muốn gọi tôi là gì cũng được, nhưng đừng nghĩ là tôi thèm cái “pity” của bạn vì tôi là một người đàn bà.
Ngày Phụ Nữ thế giới ư? Tôi mua hoa tặng chồng tôi, vì cả năm không một lần anh gọi tôi là “đàn bà”. Sự tôn trọng ở trong lời nói. Ở trong cử chỉ.
Tôi yêu nhân loại, chứ không phảí tôi chỉ yêu ông hay bà.
2 replies on “Nguyễn Thị Phương Trâm | Nữ quyền ư? (235)”
😍 lovely
LikeLiked by 1 person
thank you. 🙂
LikeLiked by 1 person