By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
isn’t it funny how
as the poem opens a door
awaiting a whole new world
it would disappear like a cloud
is an invention a thing anymore
where sadness is everything
as we all know
it is dense like a shadow
isn’t it a waste of time
when the poem flitters
from one flame to the next
igniting slowly in a glance
no one seems to have time for poetry
the poem, it had tried its best to avoid
the cynicism in cynicism
or the poets’ habitual
hype
the poem desiring
the vastness of the horizon
unobscured by your hand
it concurs
with the poets who are full of themselves
it’s fully aware of the emptiness in a pool
without water
within modern poetry
you see sometimes an apartment building
silently blending in with the horizon
so our knowledge may be displayed under the sunlight
time enough for the mere recall of memories
the original tiny tiniest cave of humanity
after we’ve changed the system of caves into
monuments
we may then continue
to dream the dreams
the illusionary surpassing
the depiction of the ordinary
a question of the significance of the rapid declination
of the arts
we are left with nothing but the desire to lose ourselves
in the paralyzing hopelessness of fame
—
có gì buồn cười không
khi bài thơ mở cánh cửa
và mong đợi cả thế giới này
tan biến như một đám mây
có gì đáng để phát minh không
mà ở đó nỗi buồn là tất cả
và ai cũng biết là
nó dày đặc như một cái bóng
có phải là vô ích không
khi bài thơ chuyển động
trong nhiều ngọn lửa
đang từ từ đốt lên trong ánh mắt
hầu như không còn ai có thời gian cho thơ
bài thơ, nó đã cố gắng tránh
sự phủ định của phủ định
hay thói quen cường điệu
của các nhà thơ
sự ham muốn của bài thơ
về sự mênh mông của bầu trời
không bị che khuất bởi bàn tay bạn
nó đồng cảm
khi các nhà thơ luôn ra vẻ mình thành công
nó biết, sự trống rỗng tích tụ trong bể bơi
không có nước
trong thơ ca hiện đại
nhiều khi bạn thấy một tòa nhà
im lặng hòa nhập với chân trời
để hiểu biết của mình phơi ra dưới ánh sáng
năm tháng chỉ để nhớ lại
cái hang ổ nhỏ nhất về nguồn gốc của loài người
sau khi chúng ta đã chuyển đổi toàn bộ hệ thống hang động của chúng ta thành những tượng đài
chúng ta có thể tiếp tục có
bao nhiêu là giấc mơ
sự viển vông đã vượt qua
sự tầm thường của những hình ảnh
câu hỏi về tầm quan trọng của sự suy tàn
nhanh chóng của nghệ thuật
chúng ta chỉ còn nhu cầu đánh mất chính mình
trong giai đoạn tê liệt của danh vọng vô vọng
_____
APRIL 2021
One reply on “Lê Vĩnh Tài | the paralyzing hopelessness of fame (261)”
Reblogged this on The Reluctant Poet.
LikeLiked by 1 person