By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
the poem
a flapping sail in the wind
like the weapon used to stab the enemy to death
like how a great white struggles to survive
on a long beach like an epic poem is alive
.
even when it’s sinking or choking, and the linguist claims:
– your moaning is in fact prayers
for death
.
the poem
in maddening laughter jumped ashore
when the sharks sang
.
when the poem has to wave its tail
in the chasm of your lie
poem dear, you are the fearful capital letters
but writing tempers you slightly
.
when calm was returned to the sea
tragedy followed you
spreading like a contagious rash
the female translators l. Blessed Mother
.
the things that make you want to vomit
your enslaved poets
drifting washed up like the Kings’ toys
like the shredded sails in a storm
a number of poets have gone mad because of such thirst
you’re the one who has to rip the body of the poem apart, to suck the blood
.
through the howling flames
the poem on fire couldn’t be contacted
the poet has run away
escaped the smell of burning flesh
and the reader now dead on a high
with demons
.
the bait inside the traps were the losers
who did once held a prize
who did once have a glimpse of those ridiculous kings
the greed has turned everything into ghosts
.
who shall honour us
with the parties and the games
the shimmering roses on the stage
void of the drumming
at the end of a dream of fire
.
the poem incinerating the sleeping villages
the fevers brewing under our skin
in an exercise book noting the turning of historical events
on the dark vessels out at sea
within the satirical literary tones
much like the tongue of a murderer
.
the poem did once cut through the glaring light
washed up on hidden rocks in the water
where dead lives on amongst the living
amongst the blood and sewage
.
sound in the lies of a poem, you
the decayed body of compassion
though, glaring is life
the eye of humanity and sorrow have committed you
hate attacking you
like the claw of an animal on the same path
you won’t be able to take your eyes off the resentment
or adorn fear the way people put on a watch
the storm ripping away the boundary of wind and waves
you’re by the shore ready
as though in a single step in a high jump of a verse
thus, in the end, you’re, the poem must turn up
.
the peaceful moments
overwhelmed by the sound of the wind
and the growling
as they abandon you
as the poem entertains the ghosts
lost at sea
.
you, ebbing and flowing
in the justification of the contradiction
hoping in the application of justice
like the eternal wish of humanity
dear god the eternity…
—
bài thơ
là cánh buồm phất phơ trước gió
như vũ khí đâm chết kẻ thù
như cá mập vượt qua cái chết
để sống sót trên bờ biển dài như trường ca
.
cả khi chìm hay khi ngạt thở, khi nhà ngôn ngữ nói:
– tiếng rên rỉ của ngươi là lời cầu nguyện
cho cái chết
.
bài thơ
nó nhảy lên bờ với tiếng cười điên cuồng
khi những con cá mập hát
.
khi bài thơ phải vẫy đuôi
sâu thẳm trong lời nói dối của ngươi
bài thơ ơi ngươi là những chữ cái với nỗi sợ hãi
nhưng viết lách làm ngươi dịu đi một chút
.
khi đại dương đã yên ả trở lại
bất hạnh theo sau ngươi
lây lan như căn bệnh ghẻ
những dịch giả cái l. Đức Mẹ
.
những thứ bây giờ làm ngươi nôn ọe
những nhà thơ nô lệ của ngươi
trôi dạt như món đồ chơi của những ông Vua
như cánh buồm tả tơi trong bão
một số nhà thơ đã phát điên vì khát
xé xác bài thơ là ngươi, để hút máu
.
tiếng hú của ngọn lửa
không thể liên lạc được vì bài thơ đang cháy
nhà thơ đã bỏ chạy
thoát khỏi mùi thịt nướng
và người đọc đã chết trong cơn say
với ma quỷ
.
những cái bẫy trong đó con mồi là kẻ chiến bại
đã từng túm lấy các giải thưởng
đã từng nhìn thấy những vị vua phù phiếm
lòng tham đã biến mọi thứ thành bóng ma
.
ai sẽ tôn vinh chúng ta
bằng những bữa tiệc và các trò vui
những hoa hồng lấp lánh trên sân khấu
dù rằng sẽ có tiếng trống hết giờ
sau cơn mơ toàn lửa
.
bài thơ đốt cháy những ngôi làng đang ngủ
những cơn sốt đang tan chảy dưới làn da mọi người
trong quyển vở chép những câu chuyện rung chuyển của lịch sử
trong những con tàu tối đen trên biển
trong những điệu văn tế vẫn còn châm biếm
như cái lưỡi trong miệng kẻ giết người
.
bài thơ từng xuyên qua những tia nắng chói lọi
bơi về phía các dải đá ngầm
nơi người sống và người chết nằm xen kẽ
lẫn giữa máu và phân
.
sâu thẳm trong lời nói dối của bài thơ, ngươi
cái xác của lòng thương xót đã thối rữa
nhưng, sự sống đang nhìn
đôi mắt của con người mà sự đau khổ buộc tội ngươi
lòng thù hận tấn công ngươi
như một móng vuốt của con thú cùng đường
ngươi không thể không nhìn vào sự thù hận
hoặc mang nỗi sợ hãi như người ta đeo một cái đồng hồ
cơn bão làm tung những hàng rào của gió và sóng
ngươi cập bến chuẩn bị cho những gì sẽ xảy ra
như một bước nhảy vọt của câu thơ
mà cuối cùng, ngươi, bài thơ phải đến
.
khoảng thời gian yên tĩnh
lấp đầy với âm thanh của tiếng gió thổi
và tiếng gầm gừ
khi họ đã bỏ rơi ngươi
và bài thơ thích những bóng ma
lang thang trên biển
.
sự trôi dạt của ngươi
để biện minh cho nghịch lý
hy vọng công lý được thực hiện
như mong ước bất tử của con người
trời ơi là bất tử…
_____
MAY 2021
6 replies on “Lê Vĩnh Tài | through the howling flames (270)”
Stunning poem. I love personification of poems. 💗
LikeLiked by 1 person
Thank you ❤️
LikeLiked by 1 person
Reblogged this on johncoyote and commented:
Powerful and worthwhile words shared.
LikeLiked by 1 person
The poem was amazing dear friend. I had to read a few times.
LikeLiked by 1 person
The translating was exhausting, but it was worth it. Glad you enjoyed it John.
LikeLiked by 1 person
It was amazing. Thank you dear Nguyễn for what you do.
LikeLiked by 1 person