By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
your beauty resides in tears
across the floor unfurling
the presence of enduring magnificence
they may doubt you
they may challenge you
they read in their silence
they “like”
they breathe quietly
they, who no longer has a choice
between life and death
in the single injection
choice is the only thing
you’re used to
like the merit certificate
all poets have
hence we can all imagine
the surprise and the pain
in all that mess
and in every step you’re further
from their view
louder be the echo of their cries
for help
from the cardboard boxes
you’ve come to terms with taking to the sky from a point of nothing
but instead of looking for harmony
they seek the enemy
though they continued to mumble quietly by your side
all they want is
flesh and blood
skin and bone
ripped out
in the reservation and exhibition of their mind
whether incredulously
or in zealot
they carry this burden
in their enthusiastic melancholy
and their devastating emptiness
in the minds of those in servitude
from where you sit
the growing resentment
in the crowd all you want to do is
rub out the emptiness
it’s always irritating when
they all agreed everything has to come to an end
you can but wish them then
not peace
inside the four thousand year old vow…
—
vẻ đẹp của bạn nằm trong nước mắt
loang lên sàn nhà
biểu hiện sự tráng lệ
những ai nghi ngờ bạn
những ai tranh luận với bạn
những ai lặng lẽ đọc
những ai chỉ like
những ai im lặng thở
những ai không còn sự lựa chọn
giữa sống và chết
với một mũi thuốc đơn độc
sự lựa chọn chỉ một thứ duy nhất
bạn đã thành quen
như tờ giấy khen
nhà thơ nào cũng có
nên chúng ta cùng tưởng tượng
sự ngạc nhiên và nỗi đau
cùng nhau méo mó
và mỗi bước chân
đang kéo bạn ra khỏi tầm nhìn của họ
để nghe thấy âm vang
của những tiếng kêu cứu
trong những chiếc hộp các-tông
bạn chấp nhận bay lên từ không gian trống rỗng
nhưng thay vì tìm sự hài hòa
họ lại tìm kiếm kẻ thù
dù cứ ngồi thì thầm ngay bên bạn
họ chỉ muốn
máu và thịt
da và xương
lông và tóc
móc ra
để chưng cất tâm trí của họ
về sự vô tín
hay cuồng tín
họ cũng bị gánh nặng
bởi sự nhiệt tình u uất của họ
và sự trống rỗng tàn nhẫn
trong tâm trí của kẻ bị thống trị
từ chỗ ngồi của bạn
sự uất ức đang tăng lên
trong đám đông bạn muốn xóa đi sự trống rỗng
nó luôn là một cảnh tượng khó chịu
khi họ đồng ý rằng tất cả phải kết thúc
bạn chỉ còn cách cầu chúc họ
không bình an
trong lời nguyền từ bốn ngàn
năm trước…
3 replies on “Lê Vĩnh Tài | your beauty resides in tears (296)”
Love your poem. I think my Merit Certificate must have been lost in the post! 😂
LikeLiked by 2 people
Heheh… Mine too, makes at least the two of us! 😜
LikeLiked by 2 people
Hehehe!
LikeLiked by 1 person