By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
you’ve
squeezed the poetry out of me
crushed
my poor soul…
.
the scent of old books
the liberating
fragrant of dry grass
succeeding the misty rain
and all the idols
steeped in memories
like opening a book full of dust
.
in a house which welcomes the waves
and a pair of eyes closing
absence of conflict
that even the spirits are burned
flies away
as a dry scent
.
in a journey
towards nothingness
where there’re no beds
where the dog and humanity
lay still on the ground
.
where it’s adrift
in eternal life and death
.
where the scent now has
turned into smoke
from a pile of burning hay
watchful of a departing
childhood…
.
(November 2021)
—
bạn
ép những bài thơ tràn ra khỏi tôi
đè bẹp linh hồn tội nghiệp
của tôi…
.
mùi thơm giấy cũ
một mùi thơm tự
do từ đám cỏ khô
sau khi mưa phùn
và các thần tượng
ngấm vào trong ký ức
như mở lại cuốn sách đầy bụi
.
trong ngôi nhà chào đón những con sóng
và đôi mắt khép lại
với sự vắng mặt của bất hòa
ngay cả những linh hồn cũng bị đốt
và bay đi như một
hương thơm khô
.
trên hành trình
đi đến hư không
không có cái giường nào
nơi con chó và con người
vẫn đang ngủ trên mặt đất
.
nơi mà nó bồng bềnh
trong cuộc sống và cái chết vĩnh cửu
.
nơi mùi thơm bây giờ đã
trở thành mùi khói
trong ngọn lửa rơm
ngồi nhìn
thơ ấu ra đi…
…