By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
10.
Tibet
when will the rice bloom
and you’re no longer on hunger-strike?
.
when will the famine fall
and you shall take to the sky
as Buddha?
.
Tibet
as you wept how could you love
as tattered flesh would
entertained laughter
.
but your smiles never lacking
lacking was your freedom
never lacking was the truth
the truth isn’t an ode in a dragon dance
you despise the howling act of romance
.
allow winter to wait for summer
gone were your anxiety
the strangers wanted you to be tired
in a game of deceit
.
they conjured the ghost
dangled them from the rafters
every night
the charlatans bartered with the gods
arrived
on their knees
crawled up the altar
.
they wanted to audit reincarnations
sought out those second in charge
in congress
negotiations between the police and the acting emperor
talks with the lord of demons
not with the gods far away on the side of the mountain
compassion within the rolling rocks, the wind
the flying fish the fish swimming
in each lifetime in passing
.
the stranger’s sickle
the strokes of their hammer
are wedges in the window sill of your home
caused the mountain eagle to take flight, headed for the sky
a resolution broke out in October
a draft broke out in spectres
a portrait broke out the dark
you’re broken with guilt
.
oh you
you knew the ode
a window opened to the world
you had to settle for darkness
since light from the red beast
arrived, after it pretended
to have left
.
Tibet
you shall never die
since in exile, you’re standing
demanding
existence
not sink into tears
.
Tibet
like clouds, you flew, looked down
at the despair and evil
the monk acting as police
the wind acting around deceit
the hill acting as the rats’ nest
.
the institution turned into a battlefield
not nirvana, you knew
a day full of red will turn black
in your hands was your hunger
returned, to view the ode on the screen
waited for a swing of the hammer
on someone’s head
with reason and no reason at all
not from the emperor
but from the one self-proclaimed
.
your hands searched for the ode
to the last minute
just before exile
Tibet, you’re searching still for
peace…
.
Mao you thought were feathers
your countenance innocent
agin power
.
gosh, Tibet
you’ve spared your anger
your face froze
in a cold smile
.
your country in snow, when there’s no sunlight
no hoof prints
on the road
the alleys be a Chang’an red
.
your soul drilled in as deep
as an oil well
so as the strangers venture through
sightless they shall be won’t see
.
like my people once starved to death
slaughtered by machetes
thrown into rivers, shoved into ashes
in “revolutions”, in “eruptions”
as the poets on the stage lowered their heads received awards
the ode stood alone
surrounded by strangers
sank in the welcome of the grim reaper
in an descension towards death
.
my people are right by the ocean
not a thousand metres up the mountain
thought it was far
thought it was settled
time and again died to then live
heard Lu Xun asked:
– China oh China
you’re cannibalising, still?
.
Tibet
What can we do?
welcome again an exile
watch people starve to death
by the gallivanting vagrant
acting poets?
.
in the end, we have still
both our hands opened(palms up)
our heartstrings connected
to Buddha
.
we’re aware that
when the strangers are baffled
unable to keep up the act of decency
unable to drag the farmers out
to cover for them
they turned evil, oh dear god…
.
Tibet
you can but die when humanity can no longer hear the screams
you can but die when humanity sided with the enemy fought their friends
humanity couldn’t just sit
and watch
the evil lords swing their sickles and hammers
to then impersonate the people?
.
China couldn’t possibly
ignore their hunger
their darkness
the broken wings of their people
risked the flights
across humanity
forcing all to witness the drama
roles enacted only by servicemen?
.
China couldn’t possibly
in laboured dreams
in souls laden scars
in the innocent deaths of their people
use the grim reaper as an act?
.
if we were to count the tears
what can China do
their people were starving
cut opened for organs
gosh, not just Tibet
oh dear god…
.
couldn’t the blood of its nation be enough
needing more blood from other nations
stir-fried into a feast
to feed their ignorant leaders
the nightly orgies
the barbaric
vulgarity
.
they continued to blame you for “insurrection”
but you’re the liberation
so the gods may escape from demons
so anguish may bow to happiness
so tears may look up and smile with joy
so evil deeds are forever cursed
in a home Void of thoughts
so flowers and leaves may freely rustle
so poets by each thread embroider
the vernacular
into an ode
so history may not be mere curses
not destroyed by smoke or the wind
the shape of a mushroom
heaven crumbling in the annihilation
.
Tibet
you’re a tower of smoke
fragile and fleeting
you have became the eye of the gods
looked into the eight realms
pointed out the demon king
you are what is left
of humanity
In the end…
____
Tây Tạng
đến khi nào bông lúa
không còn là cơn tuyệt thực của người?
.
đến khi nào nạn đói rơi
người bay lên trời
thành Phật?
.
Tây Tạng
chẳng lẽ người thích khóc
như da thịt bị dùi cui
thích cười
.
mà nụ cười người có bao giờ thiếu
người chỉ thiếu tự do
không thiếu sự thật
sự thật, không phải bài thơ múa lân
người ghét tiếng chó tru cũng giả vờ lãng mạn
.
để mùa đông chờ đến mùa hè
người chỉ còn những viên thuốc an thần
vì kẻ lạ muốn người mệt mỏi
với trò ăn gian
.
bọn họ tạo ra những hồn ma
treo trên xà nhà
mỗi tối
và những gã buôn thần bán thánh
đã tới
dùng hai đầu gối
bò cả vào bài thơ
.
vì kẻ lạ muốn kiểm soát luân hồi
tìm người kế vị
trong các hội nghị
hiệp thương giữa công an với kẻ giả quân vương
hiệp thương với quỷ vương
chứ không phải những thiện thần nơi cheo leo sườn núi
lòng từ bi đá lăn, gió thổi
chim sa cá lội
qua những kiếp người
.
cái liềm kẻ lạ
và nhát búa của họ
đã giáng vào cửa sổ ngôi nhà của người
làm đại bàng núi vỡ ra chuyến bay
nghị quyết vỡ ra tháng Mười
dự thảo vỡ ra bóng ma
bức tranh vỡ ra bóng tối
người vỡ ra lời kết tội
.
ơi người
người biết bài thơ
là cửa sổ mở ra thế giới
nhưng bây giờ người đành bóng tối
vì ánh sáng từ con thú màu đỏ
đã đến, sau khi giả vờ
bỏ đi
.
Tây Tạng
người không bao giờ chết
vì lưu vong là để đứng lên
để đòi lại
để tồn tại
chứ không phải chìm trong nước mắt
.
Tây Tạng
như đám mây, người bay, nhìn xuống
tuyệt vọng với cái ác
của nhà sư kiêm công an
cơn gió kiêm vòng quanh gian dối
ngọn đồi kiêm ổ chuột
.
giáo hội thành mặt trận
không phải thiên đường, người biết
sau một ngày màu đỏ sẽ thành đen
người cầm bụng đói trên tay
trở về, nhìn bài thơ trên bàn phím
đang chờ một cú giáng búa
xuống đầu ai đó
với cái cớ và không cần cái cớ
không phải của ông vua
mà là kẻ tự xưng vương
.
bàn tay người lần tìm bài thơ
vì đến phút cuối cùng
trước khi lưu vong
Tây Tạng, người vẫn cố
hòa bình…
.
người tưởng mao là lông
nên người đã mang ngây thơ
đối đầu với sức mạnh
.
ôi, Tây Tạng
người kiềm chế cơn giận của mình
gương mặt thành đông lạnh
nụ cười băng tuyết
.
tuyết, là lúc đất nước người không còn ánh nắng
không có vó ngựa
trong các đường phố
và ngõ hẻm chỉ còn màu đỏ Trường An
.
linh hồn người liệu có khoan đủ độ sâu
như một mỏ dầu
để kẻ lạ dù muốn liên doanh
sẽ không nhìn thấy
.
cũng như dân tộc tôi từng chết đói
từng bị tàn sát bằng mã tấu
bị thả trôi sông, bị vùi tro trấu
bị “cách mạng”, bị “vùng lên”
lúc những gã nhà thơ cúi mình lãnh thưởng trên sân khấu
bài thơ tự đứng lên
vì trước sau gì những kẻ lạ
sẽ chìm trong đám rước của tử thần
tiến tới cái chết
.
dân tộc tôi ở kề bên bờ biển
không phải tít trên núi cao hàng ngàn mét
tưởng đã cách xa
tưởng đã an bài
vẫn nhiều lần chết đi sống lại
nghe Lỗ Tấn hỏi:
– Trung Hoa ơi Trung Hoa
ăn thịt người, còn a?
.
Tây Tạng, chúng ta
sẽ làm gì?
chẳng lẽ lại lưu vong
nhìn đất nước chết đói
cùng với bọn chạy rông
lông nhông giả làm thi sĩ?
.
cuối cùng, chúng ta vẫn có
hai bàn tay chìa ra
làm sợi dây nối con tim
với Đức Phật
.
chúng ta biết
vì kẻ lạ khi bị bí
khi không thể giả vờ tử tế
khi không thể lôi người dân quê
ra che chắn
thì chúng ác, trời ơi…
.
Tây Tạng
người chỉ chết khi nhân loại không còn nghe tiếng thét
người chỉ chết khi nhân loại chịu đánh bạn với kẻ thù
chứ không lẽ loài người
cứ ngồi nhìn
những ác thần vung liềm và búa
rồi giả danh nhân dân?
.
chứ không lẽ Trung Hoa
mặc kệ chính mình cũng đang đói
chính mình cũng đang tối tăm
dân tộc mình cũng đang gãy cánh
cứ liều lĩnh bay
ngang qua nhân loại này
bắt mọi người phải chứng kiến vở tuồng
toàn vai diễn của công an và lính?
.
chứ không lẽ Trung Hoa
trong giấc mơ vật vã
trong các linh hồn mang đầy thương tích của mình
trong cái chết vô tội của chính đồng bào mình
vẫn tiếp tục mang tử thần đi công diễn?
.
kể cả nếu có thêm những giọt nước mắt
Trung Hoa có thể làm gì
cho dân tộc của mình đang chết đói
đang bị phanh thây mổ lấy tạng
ôi, không chỉ Tây Tạng
trời ơi…
.
chẳng lẽ máu của chính dân tộc này không đủ
cần phải lấy thêm máu của các dân tộc khác
xào nấu thành bữa ăn
của những tên hôn quân
và đêm về hôn quần
cho những cơn nứng bất nhân
của chúng
.
những kẻ luôn vu cho người “nổi loạn”
nhưng người chính là cuộc giải cứu
cho thần thánh thoát khỏi quỷ sứ
cho xót xa cúi mình trước niềm vui
cho nước mắt ngước lên cười hạnh phúc
cho tội ác bị đời đời nguyền rủa
trong ngôi nhà Vô minh
cho đóa hoa và xạc xào lá cỏ
cho thi sĩ sẽ thêu từng sợi chỉ
của ngôn từ
thành bài thơ
để lịch sử không phải chỉ toàn lời nguyền rủa
không phải bị hủy diệt bởi làn khói và ngọn gió
hình cái nấm
làm trời cao phân rã thành hư vô
.
Tây Tạng
dù người là cột khói
dù mỏng manh và chập chờn
người đã thành con mắt thần
nhìn vào tám cõi
chỉ ra bọn quỷ vương
còn sót lại
cuối cùng
của nhân loại…
https://www.lamayeshe.com/article/heart-sutra
https://www.tibettravel.org/tibetan-buddhism/meanings-of-colors-in-tibet.html
https://savetibet.org/tibetans-in-mourning-as-chinese-new-year-begins/