By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
2.
Tibet
as you from the clouds departed
no one dare thought
to bind the hands of the living
Buddha
.
the thunder dare not make you
spies of burning flames
.
you alone remaining
burning
bearing the wrath the curses
yet enlightened?
.
“…China charges the Dalai Lama with fraud on May 14th, after the head of the Tibet Buddhist leaders accuse China of training Tibetian women to apply poison to their hair or scarves so he can be exposed to the poison during a blessing…”
.
Tibet
by the summit
your haggard arms
beholding a babe yet born
because the children born, have been set on fire
cremated
burned
.
the dead people on their way to reincarnation
the missing people
the people searching
leaving footprints, hills
tree groves, in clouds
in the form of a person
in the form of a nation
at attention
could but look up at the sky
silent
inhaling
.
liberty
an emptiness enormous
requiring only your absent
in falling
tears
.
when
Will we eat only to surpass hunger?
when
will we sleep just to dream?
when
will we be awake enough to open our mouths
and spit out the blood?
.
When, Tibet?
.
devoting nine lifetimes now to a religious life
to shake your fist, why?
The Lama now a spectre
evidence of existence
when existing meant denial
the omnipotence of squirming larvae
mosquitoes
.
days change from red to black
black to the colours of hair
in prayers, you knew Buddha had shed tears
to then disappeared
like Tibet
you’re still in the streets
in the camps, debating with the walls
resigning to being swallowed whole by the lord of demons
.
Tibet
an ode
noting clearly the address
so it can’t be confiscated by customs for no reason
yet still it has been erased
sent to be shredded
into pulp
.
remnants of the vernacular
bread crumbs
the dove
a bewildering peace
a forsaken life mid-flight from Beijing
.
Tibet, perhaps
broken scatterings
in turn, fell apart?
.
without paper
upon your skin inscribe
letters squirming
grinding into dreams
as an electric saw grinds into tree trunks
cleared to build subways this morning
your body bleeding
.
perhaps the horse
now has to watch its footprints upon water?
the four-horse carriage sinking
into blankets of fog the early risers now have disappeared
the late risers now forging ahead
with the exhaustion of digging hooves
when an ode like a nation
yet
lived
.
Tibet
you are the ode
searching for its name
.
we
with all our might allow the return of the ode to its origin
skin alive be it
seppuku
.
Tibet
your highlands sprays of white foam like a vow
noted upon all levels of the sky
raining tears
without reason, you’re imprisoned
the clouds lost its light
sunlight upon hollow eyes
the reverend
one by one
on their knees
.
Tibet
were you cold as the ode fell
from the summit
in the rain, when you’re touching it
wind touching rain
rain touching the tears
of those imprisoned
touching each other
aching
touching resentment
.
the tears
one part water and ninety-nine part resentment
aching spitting bile
thunderous thus
the silent flapping
of butterflies
.
with all our might allow the return of the ode to its origin
its body arching a crouching tiger
soon cleanse by arrows
from all angles
even though you hate the smell
the meat roasting
.
Tibet
you’re drifting upon a red wave
colouring your nation
they want you dead in the chaos
in the sound of falling
warriors
rattling
.
but your borough is by the summit
the Himalaya is full of light
.
not just an ode
Tibet
you’ve left behind the muse
ingratiating prostitutes
acting as courtesan
stripping upon letters to survive
macerated
scabies
.
Tibet
your ode the gentle nights
fragile fronds dusty soil
misty breaths
quiet steps
eyes shutting
never retreating
.
now nothing belongs to thee
they have taken everything
including the blessed rocks
in the monastery
.
but hidden in the dark of night
your nation the moon
a marked once on the map
had once an emperor
a palace once, more opulent than an ode
masked beggars holding silver bowls
singing day long
.
you had to leave your country
Tibet, yet your face still as clouds
your age grey pebbles
a-void
vastness
grass
your destiny
forever there resides
.
your fight non-existent
in dreams of exile
But does exile mean non-existence?
but does it?
forget it…
.
still are the flames
young lamas at the foot of the mountain
Tibet at the moment “has no prisoners”.
only the people
and a prison, a sombre hell
.
children dying at every turn of event
– non-existent
reverends slaughtered under soft blades
– non-existent
temples perishing encase in grey rocky hellholes
– non-existent
corpses still wrapped in red flags
– non-existent
lamas growing their hair in hiding
– non-existent
the North and the South already gone
the East and the West no more
the opulence
yours, now scattering little children
in the mud…
.
Tibet
are you too young or too old?
are you inhaling or exhaling
as smoke, where they discard their cigarette butt
as uncountable blood and bone, the piles of ashes
self-immolation
.
they want you to trek from mountain to field
the East Sea how far
How many knots?
.
we together wept:
a ten thousand miles march
China oh China
How many have fallen
from the summit
lost
their life?
.
Tibet
a ferocious wind at the border
the decades, free in the wind was your flag
in intimate games with emperors
and the idea of existing
in death, you are victorious
your history: – non-existent
the negotiations
on an exploding aeroplane
falling…
.
a homeland
the image of an ancient blade
your prosperity and failures
– non-existent
you’re searching for souls
in 1,4 million strangers
– non-existent
hence love is non-existent
I love you
they shouted: proudly
you who
you too
who resents the smell of incense
.
non-existent
you’re not Guangdong or Guangxi
non-existent
your courage in your fist
insists
within your heart
insists
in the member and the womb
the heat
.
Tibet
How long must you wait?
When will the flame
self-immolate
into your
love?
.
“Reverend Tsering Gyal, 20 years old, self-immolated on Monday, November 11th at Guolou, an area where many Tibetian reside in the province of Qinghai, North-West China.
.
The police put out the fire and brought the reverend Gyal to the hospital, and people do not know the current state of this person. “
_____
Tây Tạng
khi người chạy trốn khỏi đám mây
tưởng không ai dám trói tay
đức Phật
sống
.
tưởng sấm sét không dám bắt người làm con tin
cho lửa
.
người duy nhất còn lại
chưa bị đốt cháy
đang chịu nguyền rủa
tại sao chưa chịu giác ngộ?
.
“… Trung Quốc lên án Đạt Lai Lạt Ma là dối trá hôm 14.5, sau khi nhà lãnh đạo tinh thần của Phật giáo Tây Tạng tố giác các đặc vụ Trung Quốc đã huấn luyện những phụ nữ Tây Tạng bôi chất độc lên tóc hoặc khăn choàng của họ để ông sờ phải khi ban phúc lành…”
http://www.thanhnien.com.vn/pages/20120514/trung-quoc-len-an-dat-lai-lat-ma-doi-tra.aspx
.
Tây Tạng
tít trên đỉnh núi
hai cánh tay người xương xẩu
ôm một hài nhi chưa sinh ra
vì những bé sinh ra đã bị đốt
hay thiêu
cháy
.
những người chết trên đường luân hồi
những người mất tích
những người tìm kiếm
để lại những dấu chân, những ngọn đồi
những bụi cây, trong áng mây
trong hình dạng của một con người
trong hình dạng của một đất nước
chỉ còn ngước
lên trời
lặng im hít
thở
.
tự do
khoảng trống rộng lớn
nhưng chỉ cần sự vắng mặt của người
là nước mắt
rơi
.
bao giờ
chúng ta ăn chỉ để vượt qua cơn đói?
bao giờ
chúng ta ngủ chỉ để ước mơ?
bao giờ
chúng ta tỉnh táo để mở miệng ra
và nhổ ngụm máu trong miệng?
.
bao giờ, Tây Tạng?
.
những người chín kiếp tu hành nhưng giờ đành
lúc lắc hai nắm đấm
lạt-ma thành bóng ma
để chứng minh sự tồn tại
dù tồn tại là để từ chối
sự toàn năng của đám loăng quăng
và muỗi
.
ngày thay đổi từ màu đỏ sang đen
từ màu đen sang màu tóc
khi tụng niệm người biết Phật cũng khóc
ròng, và biến mất
nhưng Tây Tạng
người vẫn hiên ngang
ở lại trong trại, tranh luận với các bức tường
và chấp nhận bị nuốt bởi quỷ vương
.
Tây Tạng
người chính là bài thơ
đã ghi rõ địa chỉ người nhận
để bưu phẩm không bị tịch thu vô cớ
nhưng nó vẫn bị xóa
và đưa vào máy nghiền
thành bột giấy
.
chỉ còn mảnh ngôn từ
như những vụn bánh mì
chú chim câu
hòa bình ngơ ngác
chuyến bay mất xác từ Bắc Kinh
.
Tây Tạng, không lẽ
người chỉ còn những mảnh vỡ
lần lượt, tan rã?
.
không còn giấy
nên người đành viết lên chính cơ thể của mình
ngoằn ngoèo những con chữ
cứa vào giấc mơ
như cưa máy cứa vào thân cây
giải tỏa làm ga điện ngầm sáng nay
làm thân người chảy máu
.
chẳng lẽ con ngựa
giờ phải nhìn vào dấu chân của mình trên mặt nước?
cỗ xe tứ mã đã chìm
những người dậy sớm đã biến mất vào màn sương
những người ngủ muộn cố gắng sải bước
với sự mệt mỏi của vó ngựa
khi một bài thơ như một quốc gia
vẫn chưa thể ra
đời
.
Tây Tạng
người là bài thơ
tìm kiếm tên gọi
.
chúng ta
hãy cố hết sức để bài thơ quay lại nơi nó sinh ra
dù có bị lột da
mổ bụng
.
Tây Tạng
thảo nguyên của người tung bọt trắng như lời nguyền
được viết lên các tầng trời
mưa như nước mắt
khi người vô cớ bị bắt
giam, đám mây cũng tắt
nắng trên đôi mắt trống rỗng
của các nhà sư
từ từ
khụy xuống
.
Tây Tạng
người có lạnh khi bài thơ rơi
từ đỉnh núi
trời mưa, khi người chạm vào nó
gió chạm vào mưa
mưa chạm vào nước mắt
những người bị bắt
chạm vào nhau
nỗi đau
chạm vào phẫn uất
.
nước mắt
một phần nước và chín mươi chín phần phẫn uất
cơn đau vỡ mật
ngay cả những con bướm
tiếng cánh vẫy cũng im lặng
như tiếng sấm
.
chúng ta cố hết sức để bài thơ quay lại nơi nó sinh ra
cơ thể nó uốn lượn như con hổ
sớm được rửa sạch bằng các mũi tên
được bắn từ mọi hướng
dù người ghét mùi
thịt nướng
.
Tây Tạng
người bấp bênh trên làn sóng màu đỏ
nhuộm lên đất nước của người
người ta muốn người chết trong hỗn loạn
cùng tiếng rơi
của binh đao
loảng xoảng
.
nhưng thành phố của người tít trên đỉnh núi
himalaya nên tha hồ ánh sáng
.
không chỉ bài thơ
Tây Tạng
người bỏ lại đằng sau những nàng thơ
õng ẹo như ả điếm
vẫn giả danh kiều nữ
khỏa thân kiếm ăn trên con chữ
nát
nhừ
.
Tây Tạng
bài thơ của người là những đêm tinh tế
bụi cây lá mỏng
thở sương mù
chân tu
mắt nhắm
không lùi
.
mọi thứ bây giờ không còn thuộc về người
người ta đã giành lấy
cả những viên đá thiêng liêng
từ tu viện
.
nhưng ẩn đằng sau khuôn mặt của bóng đêm
đất nước của người như mặt trăng
đã từng đánh dấu trên bản đồ
đã từng có vua
hoàng cung đã từng lộng lẫy hơn bài thơ
những hành khất đeo mặt nạ với bát ăn bằng bạc
suốt ngày ca hát
.
dù phải rời khỏi đất nước
Tây Tạng, gương mặt người vẫn như đám mây
tuổi người như đá xám
như khoảng trống
như mênh mông
như cỏ
số phận của người
mãi mãi còn ở đó
.
chiến trường của người không tồn tại
trong giấc mơ lưu vong
nhưng chẳng lẽ lưu vong là không tồn tại?
nhưng chẳng lẽ?
mà thôi…
.
vẫn còn ánh lửa
của những lạt-ma trẻ dưới chân núi
Tây Tạng bây giờ “không có tù nhân”
chỉ có nhân dân
và nhà tù, âm u địa ngục
.
trẻ em đã chết trong những cuộc chuyển dạ
– không tồn tại
nhà sư đã chết dưới những lưỡi dao mềm
– không tồn tại
các ngôi chùa đã chết trong nhà ngục đá xám
– không tồn tại
ngay cả những xác chết vẫn bọc trong lá cờ đỏ
– không tồn tại
những lạt-ma giả dạng tóc dài
– không tồn tại
phía bắc và phía nam đã mất
phía đông và phía tây không còn
những vàng son
của người, thành đứa trẻ lon ton
quanh cát bụi…
.
Tây Tạng
người còn quá trẻ hay đã quá già?
người vẫn hít vào và thở ra
như khói, nơi nào người ta vẫn đổ gạt tàn thuốc lá
như đống tro xương của hàng vạn cốt người
sau khi tự thiêu
.
người ta muốn người đi bộ từ núi xuống cánh đồng
còn cách Biển Đông
bao nhiêu hải lý?
.
chúng ta đã cùng nhau khóc:
cuộc hành quân vạn dặm
Trung Hoa ôi Trung Hoa
bao nhiêu người đã rơi
từ núi cao
mất
mạng?
.
Tây Tạng
ngọn gió giận dữ ở biên giới
mấy mươi năm trước người quấn lá cờ trong gió
trong một trò chơi rên xiết với mấy ông vua
và những điều tưởng là tồn tại
cái chết, người ngỡ sẽ vinh quang
lịch sử của người: – không tồn tại
những cuộc đàm phán
trên một chiếc máy bay bị nổ
và rơi…
.
quê hương
giống như một lưỡi dao lãng quên
những thành tựu và những sai lầm của người
– không tồn tại
người tìm lại những linh hồn
trong 1,4 tỷ con người lạ
– không tồn tại
nên tình yêu cũng không còn tồn tại
ngộ ái nị
người la: oai oái
nghe ai ái
xa ngái
ai oán mùi trầm hương
.
không tồn tại
dù người không phải Quảng Đông và Quảng Tây
không tồn tại
dù người nắm chặt sự dũng cảm trong tay
và ngay
trong trái tim
ngay
trong dương vật và tử cung
nóng bỏng
.
Tây Tạng
người phải chờ đến bao giờ nữa?
đến bao giờ ngọn lửa
tự thiêu
thành tình yêu
của người?
.
“nhà sư Tsering Gyal, 20 tuổi, đã tự thiêu hôm thứ Hai 11/11 tại Goulou, khu vực có nhiều người Tây Tạng sinh sống ở tỉnh Thanh Hải tại miền Tây Bắc Trung Quốc.
.
Cảnh sát đã dập tắt lửa và đưa nhà sư Gyal tới bệnh viện và người ta không biết rõ tình trạng hiện nay của người này.”