By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
3.
Tibet
by injustice died a needless death
barely escaping with bloodshot eyes
empty stomachs
.
drawn from your face
the sheep
innocent wildflowers
forced
into the soil
behind a cunning ballad
an alien shepherd
.
drowning in strangers
Where did they come from?
without amnesty:
the virtue of a song;
the tattered clothes
upon your body
thinner and paler than before the sunrise
.
did you not hear the gunfire
the quiet of each new dawn
decades long ago
.
they brought with them death
they arrived
as dragonflies
yearning to swim
upon belly buttons
.
as senselessness
invaded your homeland
the grass green still upon the green rocky paths
red blood seeped still into the red earth
monasteries full of strangers
in your hands a pile of letters
a pile of words
synonymous with an ode about life
a slight antonym for the cold
an illusion of faith
burning
as
were your ashes
.
oh god
your cloak for the ode is made of paper
Dear god…
.
there’s no one left for the amnesty of sadness
in your song
no one left for the amnesty for the clothes
on your back
as stated
thinner and paler than dawn
.
no one left for the amnesty
the erected stage
by the monastery
the strangers danced
the emperor and his red flag
all over the place the red lamps
up high
everywhere
.
you know
the lamps should only be lit for the dead
since you must survive
.
in the end
even the wildflowers left in the middle of the night
your dimples
they used as a ruse to escape
away from the eyes of strangers
destroyers not creators
sticking their heads high gawking
air bases out of nowhere on the summit
army bases out of nowhere in the fields
thousands of strangers spilling into the monastery
thousands of strangers out of nowhere
behind aeroplanes’ doors
not clouds
not the tips of blades of grass
they dropped down in military parachutes
like once upon a time at night
you took to the sky with the white birds
in songs, the one you sing still upon the sound silent sunset
.
not it
not it
hence you
ran
oh dear god
.
you
stare at the actors adorning the emperor’s crown
you
the smell of apple blossoms in the rain
you
in sheer clothes steeped in sweat
ran
.
your sleeves beneath the cold moon
watch Tibet swaying
like sunlight through curtains
the Sun behind the darkness
a smile behind deceit
sins behind sins
you
ran
.
you knew
all shall burn together with the paper lamps
when you dare escaped the stage
timidly you took the small mirror
pointing them at the faces of the foreigners
their lewdness
exchanging green clothes
for red
a nefarious disguise
in traces of deceit
the makeup of
the devil
.
you’re waiting
to bring back the flintstones
to rebuild a stage upon a sea of clouds
if a plane
took flight
in military clothes
out of this glorious colourful world
yours
still may reside on a straight path
on your naked body
stripping off all the layers of disguise
intact
the sadness
the dreams of flying…
_____
Tây Tạng
người chết oan khi người không phải chết
chỉ kịp đi qua cùng vệt máu trên mắt
với bụng đói
.
vẽ từng gương mặt người
như con cừu
ngây ngô hoa dại
cũng phải
chịu chôn vùi
sau bài hát của người lạ chăn cừu
tinh quái
.
lũ lụt từ những người lạ
bọn họ đến từ đâu?
những kẻ không biết cách tha thứ
cho sự tinh tế của bài hát
cho những bộ quần áo rách nát
trên cơ thể của người
còn gầy và xanh hơn cả bình minh
.
người có kịp nghe tiếng súng nổ
yên tĩnh mỗi sớm mai tinh khiết
của mấy mươi năm trước
.
những người mang theo cái chết
bọn họ đến
như những con chuồn chuồn
thích tập bơi
trên rốn
.
như những vô lý
đầy ra trên quê hương người
nhưng cỏ vẫn xanh trên con đường đá xanh
máu đỏ vẫn pha trộn vào đất đỏ
những tu viện ngập tràn người lạ
trên hai bàn tay người một đống ký tự
một đống từ ngữ
đồng nghĩa cho bài thơ một sự sống còn
trái nghĩa nhẹ nhàng cho cái lạnh
của ảo ảnh đức tin
bị đốt
như tro cốt
của người
.
ơi người
quần áo của bài thơ chỉ làm bằng giấy
trời ơi…
.
không còn ai tha thứ cho nỗi buồn
trong bài hát của người
không còn ai tha thứ cho bộ quần áo
trên cơ thể của người
đã nói rồi
gầy và xanh còn hơn cả bình minh
.
không còn ai tha thứ
một sân khấu mới được dựng lên
bên tu viện
những người lạ đang nhảy múa
cùng ông vua và ngọn cờ hồng
búa-xua ngọn đèn lồng
treo cao
ngơ ngác
.
người biết
cái lồng đèn cũng chỉ thắp cúng cho những người đã chết
còn riêng người phải sống
.
cuối cùng
hoa dại trong đêm cũng bỏ trốn
trong lúm đồng tiền của người
nó hóa trang để thoát
khỏi tầm nhìn người lạ
những kẻ khai hỏa chứ không khai hóa
đang nghển cổ để xem
những sân bay mọc lên trên đỉnh núi
những trại lính mọc lên trên quả đồi
hàng ngàn người lạ tràn vào tu viện
hàng ngàn người lạ xuất hiện
sau ô cửa máy bay
không phải áng mây
không phải ngọn cỏ
họ bay xuống trong những cánh dù màu lính
mà mỗi đêm
ngày xưa người vẫn bay lên cùng những con chim trắng
người vẫn hát trong chiều sâu im lặng
.
không phải
không phải
nên người
bỏ chạy
trời ơi
.
người
nhìn những diễn viên mang vương miện ông vua
người
thơm mùi hoa táo trong mưa
người
quần áo mỏng ướt đẫm
bỏ chạy
.
ống tay áo của người dưới trăng lạnh
nhìn Tây Tạng lắc lư
như rèm cửa sau ánh nắng
mặt trời sau bóng tối
nụ cười sau giả dối
tội lỗi sau tội lỗi
người
bỏ chạy
.
người biết
mọi thứ sẽ được đốt cháy cùng với ngọn đèn lồng
khi người dám thoát khỏi sân khấu
người rón rén lấy một chiếc gương nhỏ
soi mặt những người đàn ông xa lạ
và dâm đãng
đang thay những bộ quần áo màu xanh lá cây
thành màu đỏ
nhưng sự hóa trang khốn nạn
vẫn còn
thứ phấn son đánh lừa
như ma quỷ
.
người chờ đợi
mang lại những tảng đá đánh lửa
cùng nhau xây dựng lại một sân khấu khác trên biển mây
khi chiếc máy bay
cất cánh
mang màu áo lính
ra khỏi thế giới màu sắc lộng lẫy
của người
vẫn nằm trên đường băng
trên thân thể trần truồng của mình
lột bỏ những bộ quần áo hóa trang
nguyên vẹn
nỗi buồn
mơ cất cánh…
3 replies on “Lê Vĩnh Tài | TIBET (3/10)”
Woww !!! 🤍🥰🤍
LikeLiked by 1 person
Right! ❤ ❤ ❤
LikeLiked by 1 person
Reblogged this on Ned Hamson's Second Line View of the News.
LikeLiked by 1 person