By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
us taking one step forward
cause not pain
cause not sinking thoughts
words in aid of black hair
black eyes
black skin
and what is more black than that
no fake words of tomb idols or delusional anthem chasing birds in the schoolyard
father’s lean legs the evidence of every grain of wheat
mother’s naked shoulders the evidence of ribs
curving like the returning paths up the mountain
oh the ear numbing hypnotising lyrics
lyrics of weary fish ogling us from beneath the water
lyrics of watchful Old World Babblers tired of our chatter
not knowing we’re on guard
not knowing why we must keep running
hidden behind the sounds of the gongs wistfully sometimes an echo
“don’t run…” mother was always shouting
mother unaware of the strength of leopards and wolves
the endangered species in the red book
then again we’re like strangers
coming home by the ladder ranting
mother had to swallow the nonsense
mother now old how will she survive
not by chattering you’ll fly like the Old World Babbler
not by swimming you’ll be able to dive like a fish
once we’re strangers
chattering
chit and chat
more proficient by the day
when will we shut our beaks
& fly
.
May 2022
..
hãy cùng nhau một bước
đừng làm đau
đừng nhận chìm xuống nước những ý nghĩ trong đầu
một lời nói giúp tóc đen
mắt đen
da đen
và những gì còn đen hơn thế
không phải giả vờ lời tượng nhà mồ hay bài ca đuổi chim trường thiên ảo mộng
đôi chân gầy của cha xác nhận từng hạt lúa
đôi vai trần của mẹ xác nhận những cặp xương sườn
cong cong như con đường trở lại núi ơ
ơ bài ca cứ hát nhàu nhĩ u mê
bài ca con cá dưới nước đang nhìn ta bơi xa lạ
bài ca con khướu trong rừng đang nhìn ta như một kẻ lẻo mép
không biết rằng ta đang tự vệ
ta không hiểu vì sao cứ phải bỏ trốn hoài
nấp sau tiếng cồng chiêng lâu lâu mong âm vang một chút
“nhưng đừng bỏ trốn…” có lần mẹ nhắc
mẹ không biết sức mạnh của beo và sói
những loài thú sách đỏ của rừng xanh
có nhiều khi ta làm như xa lạ
về nhà ngồi bên cầu thang với vô hạn những chuyện trò
mẹ phải ngốn ngấu rất nhiều thứ vô nghĩa
mẹ già rồi chống chọi làm sao…
chẳng phải lẻo mép rồi sẽ bay như khướu
chẳng phải bơi rồi lặn sâu thành cá
khi ta đã thành xa lạ
leo lẻo nói và nói
nói và nói
càng ngày nói càng hay hơn
đến khi nào ta khép mỏ lại
& bay