By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
night
what do you want in the end
or is there nothing left to say
the hoarse tired words exhausted
they’re recording its sound regurgitating them day in day out
on and around
a stage
night searching for mother’s yoke
finding a yoke as white as clouds
flying like what had happened here
had to be achingly painful my dear
night’s eyes then as though lost
confused searching for a river
Krông Ana tugging at a memory
as forgetfulness shall one day be in our hands
a flower made from paper
mother’s yoke shall embrace the night
in dewdrops or your eyes child, the day you follow me home
sadness couldn’t be buried by the warm bazan red earth
souls in the hues of ashen red blood
couldn’t deepen the light
here’s the past
a falling leaf the day of your birth
a day began in lying
already ageing
a day of reckoning
in hues of changing foliage fading bermudagrass
childish days picking at the heads
now bleeding unknowing
night will be whom to bear such pain
ears pertinently sweet and drunk just this once
the village will be what so that the Sun and light
may grow up in the night as a breath of the day
the borough will be what to have silenced you
silence will be what to still open its palms for handouts
we’re powerless looking at the world
in a mirror stained with blood, its true colour
look at the portrait my child
erase for yourself
because history is you
history like a flood in passing leaving but a decrepit abandoned longhouse
in a sneeze became a spectre
floating through the trees a woman her hair flying
falling like glass shattering ego
shards cutting into our memories
the aching pages
who will read them
not by any vernacular calling upon a name through the words in memory of someone sound asleep
lengthy documentation of a lifetime
lengthy documentation of a long life lost
who is left to call upon this name via the wooden door
how many black hair
how many black skin
How many tears?
as of tomorrow
a brilliant day mid-winter
mother will call upon their name
…
May 2022
.
đêm ơi
cuối cùng đêm muốn nói điều gì
hay cũng chẳng còn gì để nói
lời khan đã mỏi
người ta đang ghi âm và phát lại mỗi ngày
loay hoay
sân khấu
đêm đi tìm chiếc yêng của mẹ
gặp chiếc yêng màu trắng của mây
bay như câu chuyện này
phải đớn đau như vậy
lúc ấy ánh mắt của đêm như đi lạc
ngơ ngác tìm con sông
Krông Ana vùng vằng thành kỷ niệm
sự lãng quên mà một ngày kia chúng ta sẽ mang trong tay
một đóa hoa bằng giấy
rồi chiếc yêng của mẹ sẽ ủ ấm đêm này
với giọt sương hay mắt em ngày theo ta về
với nỗi buồn không thể vùi mình vào badan ấm
những tàn tro linh hồn máu đỏ
không thể làm ánh sáng sâu hơn
này đây quá khứ
chiếc lá rơi ngày em khóc chào đời
ngày bắt đầu giả dối
đang bắt đầu già cỗi
ngày thú tội
trên đám lá đang đổi màu và cọng cỏ gà nhợt nhạt
ngày thơ chơi trò ngắt đầu
giờ máu chảy không hay
đêm là gì mà đớn đau đến vậy
cái tai ương dịu dàng như một lần say
buôn làng là gì mà mặt trời và nắng
lớn trong đêm như hơi thở của ngày
thành phố là gì mà em im lặng
im lặng là gì mà vẫn mở bàn tay
chúng ta bất lực nhìn quanh thế giới
trong tấm gương đỏ máu màu chính nó
em hãy nhìn bức chân dung
rồi tự xóa mờ
em đã là lịch sử
lịch sử như cơn lũ quét ngang để lại ngôi nhà dài xiêu vẹo không người ở
hắt hơi một bóng ma
bay qua tàn cây một người đàn bà xoã tóc
rơi như chiếc ly làm vỡ chính mình
những mảnh vỡ găm vào ký ức
những trang giấy buốt nhức
sau này ai đến đọc
không bằng ngôn ngữ gọi tên mà bằng chữ ký của người mê ngủ
những văn bản lê thê như một kiếp người
những văn bản lê thê mất hút cuộc đời
còn có ai gọi tên sau khung gỗ
bao nhiêu tóc đen
bao nhiêu da đen
bao nhiêu nước mắt?
sớm mai này
như một buổi rạng đông
mẹ đến gọi tên cho họ