By Lê Vĩnh Tài, translated by Nguyễn Thị Phương Trâm
I was only halfway there and
she rang the bell
woke me
I’m out of my mind
exhausted
as time smiles she smiles
I’ve forgotten the tears
I’ve forgotten everything
I’ve loved her more than myself
I’m the lover she has been in hotels
and many possible other places
she knows my dreams
my fears
the load I carry
the pain around me
she’s unaware of them
her voice echoes through the phone’s speaker
as I asked myself when she’s let me go
or to ever together act upon this dance at the springtime our life
perhaps I should learn how to stop receiving the phone calls
stop going to the places she’s messaged she’ll be
have enough decency
to stop loving her…
—
tôi vừa mới chạy đi được nửa đường
em đã đổ chuông
báo thức
tôi như người vô hồn
tôi mệt mỏi
em mỉm cười vì năm tháng cũng cười
tôi quên đi những giọt nước mắt
tôi quên tất cả
tôi yêu em nhiều hơn tôi đã từng yêu tôi
một người tình mà em có lần nhìn thấy trong khách sạn
hay đâu đó
em biết tôi mơ về điều gì
nỗi sợ hãi của tôi
những gì tôi mang theo
bên mình những tổn thương
em hầu như không biết
giọng nói của em vang qua loa điện thoại
tôi tự hỏi khi nào em sẽ để tôi ra đi
hay sẽ cùng thực hiện điệu nhảy này
vào mỗi mùa xuân của chúng ta
có lẽ tôi nên học cách ngừng nhận những cuộc gọi
ngừng chạy đến bất cứ nơi nào em nhắn
nếu tôi không đủ tử tế
để ngừng yêu em…