By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
THEY…
don’t want to note the glorious cyan aspect of the sea
with flowers
and the stars with a poem that’s a bit cold
the poems are anonymous
due to the lack of courage
they do not believe in the return of the poem
they say the rainbow is an illusion
they won’t accept it’s actually the poor
they want everything has to be all shiny and up in the air
they don’t want to phone a mountain or the high heaven
like how they phone their subordinates
and no one dares turns up
for an interview
the poems are nothing but a white piece of paper
like the rice grains oozing tears
belonging to those quietly lining up at the rice ATM
this is how the idols
bare the defeat in a fable
these are the numbers placed at a level of indifference
the cruel smiles
drifting through Facebook
these are their actions
a silent drama in a storm
their breath can direct even the clouds
they don’t need prayers
they have in their hands’ salvation
the words of enchantment their media
threats or gripe
thus the terror of their greed
when the self-elected executives are to themselves slaves
the poems may be dead but they still know how to appreciate and admire
all the games life has to offer
they’re not going to give up
no matter what it may be
but they still worry
on all fours
all shriveled up posing for a picture
we’re not sustainable alone
we have to learn from too many mistakes
we’re oblivious of our actions
as we pity or feel sorry for other people
we’re not evil
we’re not cowards
sounds familiar
we’re just a little afraid
—
HỌ…
không chịu lưu lại vẻ đẹp màu xanh lơ của biển
bằng các bông hoa
và ngôi sao bằng các bài thơ hơi lạnh
các bài thơ vô danh
vì không bao giờ dám
họ không tin sự trở lại của bài thơ
họ gọi cầu vồng là ảo ảnh
họ không chịu đó là những người nghèo
họ muốn mọi thứ phải lấp lánh tít cheo leo
họ không chịu gọi điện cho ngọn núi hay các tầng trời
như họ vẫn gọi điện cho những người dưới quyền
và không ai dám đến
để trả lời phỏng vấn
những bài thơ chỉ còn là tờ giấy trắng
như những hạt gạo đang chảy ra nước mắt
của những người đứng trước cây ATM gạo im lặng
đó là cách những pho tượng
vẫn chịu trận trong bài ngụ ngôn
đó là những con số xếp thứ hạng lạnh lùng
những nụ cười tàn nhẫn
trôi trên phây bút
đó là những cử chỉ của họ
đang diễn kịch câm trong mưa gió
hơi thở của họ có thể điều khiển cả đám mây
họ không cần cầu nguyện
họ có sức mạnh giải cứu
truyền thông của họ là những câu thần chú
là những lời đe dọa hay cằn nhằn
với sự khủng bố của lòng tham chính họ
khi các ông chủ tự phong nhưng đang làm nô lệ cho chính mình
những bài thơ có chết cũng biết cách tự chiêm ngưỡng
toàn bộ tấn trò đời
họ vẫn không bỏ lỡ
bất kỳ một điều gì đó
nhưng họ vẫn cứ lo
bò trắng răng
khi nhăn mặt chụp tấm hình tạo dáng
chúng ta không thể tồn tại một mình
chúng ta có quá nhiều sai lầm phải học
chúng ta không bao giờ biết những gì chúng ta đã làm
trong lúc xót thương hay thương hại người khác
chúng ta không ác
chúng ta không hèn
nghe hơi quen quen
vì chúng ta chỉ hơi sợ sợ…
____
APRIL 2021