Đơn giản là vậy nhé, thơ hay thì ngôn ngữ nào cũng sẽ hay, it would surpass time and your vernacular, nó có thể vượt qua cả ngôn ngữ và thời gian.
Tháng vừa rồi tôi đọc lại tập thơ Radio mùa hè của anh Phan Nhiên Hạo, đã hai năm rồi đọc lại mà vẫn còn bị ám ảnh như xưa, những ngày tôi đã bị mất quê hương. Tôi dịch xong, tôi ngồi, tôi khóc, khóc cho ai? Cho tôi? Cho ba má tôi? Hay cho con tôi? Bao giờ sẽ quên?
Câu hỏi cần phải hỏi là tại sao phải quên? Nó đã là ta rồi mà.
Tôi mệt mỏi lắm với những câu hỏi nhạt nhẽo khô khan.
Tôi muốn chia sẻ lại với bạn một bài thơ mà tôi đã vô tình dịch, bài thơ rất đẹp, những con chữ đã vượt thời gian và ngôn ngữ:
T H E F R A G I L I T Y O F A B R E A T H
)( )(
soft
to gushing
a breath like a straw mat
cutting into a sound sleep
a breath like mine
heartbreaking
denial
echoes of an ancient dagger
on heaving chest
life (sharpening its blade)
keen, out for fresh blood
the eerie breath
a sea of apparitions
endless crazy waves
breath shattering rocks
a life sentence in a grain of sadness
)(
31 tháng 5, 2022
…
M A N H T H Ở
)( )(
nhè nhẹ
rồi dồn dập sao
thở như manh chiếu
cứa bào giấc mê
thở như ta
hống
não nề
vọng âm chủy thủ
bết bê ngực
đời
sắc lẻm hạt máu mùa tươi
thở như rờn rợn
ma hời đại dương
trăm năm bờ sóng dự cuồng
thở băm mành đá
hạt buồn chung thân
)(
h o à n g x u â n s ơ n
26 tháng 5, 2022