by Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Phương Trâm
The thought of you has never left me, child
o my country
wild grass like resounding bells of sunlight
flooded plains and arid lands
six months dry
six months of the Sun
–
the six months of red dust stinging bleary eyes
six fervent months rebuilding, anxieties
a mass of water turning into a trickle
the gourd left dry carried the water inside
floods turning into a stream
water in the gùi not in the river
more sweat than water
mother knows but there’s no other way
–
thirst curling into a question mark in our heart
hidden where are springs, are rivers?
frogs grinding their teeth, yet still, the rain did not come
the rice in the fields choking
seedless husks
the fields far and wide
mother went to harvest not a single grain
–
the sunrises in the East and set in the West
night rolling into day
the fire circling back
rolled across the field like a bloody bruise
–
the rainbow craving the rain shedding on Thee
wind and dust lifted the Sun up high
an assemblage of light
crystal clear leads us into a dream
up mother’s worn ladder
*
the nation or your eyes child
drops dropping the blinding horizon
the stormy days
you’re wet if you’re late
floated against the origin is a tall mountain
Chu Yang Sin please let me
hence the lucid white sky and endless clouds
golden gales scattering billows of wild horses
pieces pulled from father’s chest
–
o country my country
when will my verses were written for Thee bloom
flowers’ roots clinging to the soil
as a child clings onto its mother’s umbilicus
us clinging to each other
–
the morrow tomorrow
a flame that gave birth to Thee so icy and blue
a glance has given birth to Thee so hot and warm
what pained Thee so much…
as by your lips child
we sang and laughed
–
o country
a compelling game of fate
beg Thee laugh not at my rotting awry life
but in thy name, we’re on the verge of tears
frail timid alone
raining on the easing sweeping meadows
raining on grassy fields
raining…
–
to enter a summer of green and white
sunlight caressing a land in repose
gold like the fire up high
and the heart
any heart
shall shatter because of Thee
shattering into the light of stars
–
don’t ruin it
the nation and us paving the way
igniting one melancholy flame at an incline
glorious blossoms of pomme de lait
the fall…
***
Những ý nghĩ về em chưa bao giờ lắng xuống
ôi quê hương
cỏ dại bông hoa như những quả chuông màu nắng ngân vang
vùng đất lũ lụt và hạn hán
sáu tháng mùa khô
sáu tháng mặt trời
–
những sáu tháng mắt cay mờ bụi đỏ
sáu tháng dựng lên tất bật, âu lo
con nước lớn thành con nước nhỏ
quả bầu để khô đựng nước bên trong
lũ lượt thành dòng
nước ở trên gùi chứ không ở dưới sông
lấy được nước mồ hôi nhiều hơn nước
mẹ biết vậy nhưng cách gì khác được
–
cơn khát khô cong thành dấu hỏi trong lòng
trốn đâu rồi con suối, dòng sông?
sao cóc nghiến răng mà cơn mưa không đến
lúa trên rẫy nghẹn đòng
vỏ trấu thôi chẳng hạt gạo bên trong
nương rẫy thì rộng mênh mông
mà mẹ đi mót lúa không hạt nào
–
mặt trời mọc đàng Đông và lặn đàng Tây
đêm cuộn vào trong ngày
cái quầng lửa trở mình qua lại
lăn qua rẫy nương một vệt máu bầm
–
cầu vồng thèm mưa rợp xuống thân Người
gió và bụi đỡ mặt trời lên cao
như ánh sáng
trong suốt dẫn ta vào giấc mơ
theo lối thang mòn của mẹ
*
quê hương hay mắt em
giọt rơi rơi mù mịt bầu trời
ngày đang bão
ai muộn màng ướt áo
trôi ngược phía nguồn một ngọn núi cao
chưyangsin cho anh xin
hèn chi trắng trời mây biếc
gió màu vàng tung bờm ngựa hoang
dứt từng mảng lồng ngực của cha
–
quê hương ôi quê hương
bao giờ những câu thơ viết tặng Người nở hoa
những bông hoa bám rễ vào mặt đất
như đứa bé bám vào rốn mẹ
chúng mình bám vào nhau
–
buổi mai này mai này
ngọn lửa đã sinh ra Người xanh buốt thế
cái nhìn đã sinh ra Người ấm nóng thế
gì đã làm cho Người đau đớn thế…
như đôi môi em
ta ca hát reo cười trong đó
–
ôi quê hương
trò chơi ngây ngất của số phận
những rêu rác đời ta xin Người chớ bật cười
nhưng nhân danh Người ta muốn khóc
ngượng nghịu dịu dàng cô độc
mưa trên những cánh rừng xõa tóc
mưa trên những cánh đồng cỏ mọc
mưa…
–
để vào hạ màu xanh và trắng
nắng vuốt ve một dải bình nguyên
vàng như là đám cháy trên cao
và trái tim
bất cứ trái tim nào
cũng tan vỡ vì Người như thể
đang tan vào ánh sáng của vì sao
–
thôi đừng làm hư ảo
quê hương cùng ta đang lát gạch những con đường
thắp ngọn đèn nỗi buồn dốc phố
niềm vui hoa sữa
mùa thu…