By Lê Vĩnh Tài, translation by Nguyễn Thị Pương Trêm
7.
Tibet
in view of the strangers
tripping over the sunset
their country in October
there, barely in a smile and it’s dark
.
the strangers hovering outside your door
weeping willows
by the windows
held back their tears
glared at the superior soldiers in the alley
facing the day lost
a bat that could no longer hold on
fell
.
you’re alone tonight
you can’t feel the rain, you’re aware
once more it shall be an icy sky
.
when all ends
the songs shall return
you knew the sunset
the colour of blood, it’s not
.
Tibet
as you hang your portrait high in the mountains
your residence
snow galvanised with dust
an inspire Vajrayana dictum
mixed in intentions
your universe
the convergent of all the circles
even when it has been shot
the seven colour motifs
has been shot
.
where the light
turned yellow in the South and red in the North
the hundreds of times the Sun shined on you
abandoned half baked
dreams(you had to)
.
you’re aware
shadows shall
always search for its owner
in the night
without thought
.
when you’re sleepy
amidst a summer sail
the cicadas, ants
died with hunger died from the cold
you lived on
furtively composing poetry
since you detest the smell of fat
and the smell of ribs
burning, without a grill
.
the charring odour
born from the chest of a straight and narrow ideology
in sombre uniforms
in prison camps
.
Oh when, Tibet?
.
the strangers
strangling the monks restraining the spirit
splitting open the flesh of women
the flesh born for longing and desire
now battered with bite marks
.
she’s singing
a battle anthem
beginning
from the hem of the kasaya drenched in blood
.
a song that of a fish
on a chopping board
as they relentlessly hoard
waved
their cleaver
.
the song, she
and the fish both frazzled, not knowing how to begin
the silence of breaths via both gills severed
mid-swim
.
you won’t participate
in this game of gills
since you need your yawn
.
instead of opening your mouth
you stare at the strands of moss
holding on till you’re blue
the hues of choking
and just like that
the songs you will sing
Who would dare sing?
.
that’s an image of a river
pouring into a waterfall
an image of the Lotus
Sutra
or an image of the Sun
shining outside
not shining inside
not shining here nor over there
you had to continue to swim
two gills two hands
wiggling
paddles rowing soundlessly
silent?
.
two docile fish eyes
stared at faces of strangers
looking for someone to blame
a way to shame
they turned to darkness
the shadows, as picky as death
thought it was the end
of reincarnation…
.
the wheel
turning sin
not an ode for their metaphors
as are those born to explain life
according to them
and that’s it…
.
like when the fish had a sore throat
an unclear cough
the metaphor in the ode turns into an arrow
impaling the throat
the heartache
took to the sky
flying
you can be as tattered as you like
a song
beyond
your thirst
.
gosh, country oh country…
_____
Tây Tạng
khi người nhìn những kẻ lạ
té ngã hoàng hôn
trên quê hương của bọn họ tháng Mười
chưa cười đã tối
.
những kẻ lạ đi lại bên ngoài ngôi nhà của người
cây liễu xõa tóc
ai ngồi không khóc
bên cửa sổ
nhìn những người lính nghênh ngang trên phố
đối diện ngày sắp mất
như con dơi sắp hết tầm rơi
xuống
.
cô đơn đêm nay, người
không nghe mưa, người biết
trời sẽ lạnh thêm một lần nữa
.
khi mọi thứ kết thúc
chỉ có bài hát trôi về
người biết hoàng hôn
vốn không phải màu của máu
.
Tây Tạng
khi người treo chân dung của mình trên núi cao
căn phòng của người
tuyết pha vào bụi
hững câu cách ngôn mật tông
pha vào những lời khẩu quyết
vũ trụ của người
là nơi những vòng tròn hội tụ
dù đã bị bắn
những hoa văn bảy màu
đã bị bắt
.
nơi ánh sáng
hóa thành màu vàng cho phương Nam và màu đỏ cho phương Bắc
một trăm lần mặt trời chiếu vào người
đành bỏ lỡ
giấc mơ
.
người biết
cái bóng
luôn tìm kiếm ông chủ của nó
trong đêm tối
vô minh
.
khi người buồn ngủ
trong cánh buồm mùa hè
con ve và con kiến
chết đói và chết rét
người vẫn ngồi
viết bài thơ không lén lút
người vốn ghét mùi thịt mỡ
và mùi của xương sườn
cháy, mà không phải nướng
.
mùi khét
sinh ra từ bộ ngực phẳng lì của hệ tư tưởng
mặc bộ đồng phục ảm đạm
của trại giam
.
ôi bao giờ, Tây Tạng?
.
những kẻ lạ
bóp cổ nhà sư bắt bớ linh hồn
làm phụ nữ banh da nứt thịt
da thịt nàng lẽ ra để thương nhớ
giờ đã đầy dấu răng
.
nàng hát
bài hát của cuộc chiến tranh
đã bắt đầu
với tà áo cà-sa thấm máu
.
bài hát của con cá
nằm trên thớt
khi bọn họ không ngớt
múa
dao
.
bài hát, nàng
và con cá bối rối không biết làm sao để hát
sự im lặng để thở đã bịt chặt hai mang của nó
khi bơi
.
người không chơi
trò hai mang
vì người cần phải ngáp
.
thay vì mở miệng
người nhìn chằm chằm vào những cọng rêu
uốn lượn sức mạnh của người để xanh
màu ngạt thở
như vậy
những bài hát nào người sẽ hát
và ai dám hát?
.
đó là hình ảnh dòng sông
rơi thành thác
hình ảnh nhụy sen
Đại Bi
hay hình ảnh mặt trời
chiếu sáng bên ngoài
chẳng chiếu sáng bên trong
chẳng chiếu sáng bên này chẳng đến bên kia
người đành tiếp tục bơi
hai vây và hai tay
loay hoay
như mái chèo vô thanh
im lặng?
.
hai mắt ngơ ngác của con cá
nhìn khuôn mặt của những kẻ lạ
hay tìm cách đổ lỗi
chạy tội
bọn họ quay về phía bóng
tối, dè dặt như cái chết
tưởng là đã hết
luân hồi…
.
bánh xe
quay tội lỗi
không phải câu thơ để bọn họ ẩn dụ
như những kẻ sinh ra chỉ để giải thích cuộc đời
theo ý họ
rồi thôi…
.
như lần con cá đau họng
từ cơn ho không rõ ràng
ẩn dụ bài thơ thành mũi tên
đâm vào cổ họng
để cơn đau thấu tim
bay
lên bầu trời
người tha hồ tơi bời
như bài hát
sau khi người khát
nước
.
đất nước ôi…